Sau khi cả nhà ăn sủi cảo xong, Triệu Lập Văn liền mở chiếc radio mà cha anh mang về.
Vừa điều chỉnh xong tần số, bài hát "Quốc ca" đã vang lên từ trong radio.
Triệu Tuế Tuế không ngờ có ngày mình lại nghe những bài hát kinh điển này để giải trí.
Nghe xong vài bài hát, thời gian đã đến 11 giờ rưỡi, tiếp theo là chương trình trò chuyện của người dẫn chương trình, chưa được bao lâu, giọng nói của chủ tịch đã được phát ra từ radio.
Triệu Quảng Thúc lập tức ngồi xếp bằng ngay ngắn, chăm chú lắng nghe bài phát biểu mừng xuân của chủ tịch.
Triệu Tuế Tuế cũng vểnh tai nghe nội dung, đại khái là tổng kết năm cũ và triển vọng tương lai.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến rạng sáng, Triệu Quảng Thúc dẫn cả nhà ra đứng trước sân, đợi mọi người trong tứ phòng đến đông đủ, Triệu lão gia và Triệu bà bà cũng từ trong nhà chính đi ra.
"Lão đại, con đi đi." Triệu lão gia lấy một dây pháo đưa cho con trai cả, bảo anh ra ngoài cửa đốt.
Vừa đến 0 giờ, tiếng pháo nổ rộn ràng vang lên.
Năm nay pháo hoa không nhiều lắm, sau 10 phút, trong thôn đã không còn nhà ai đốt pháo nữa, không giống như hồi Triệu Tuế Tuế còn nhỏ, tiếng pháo hoa ở trong thôn có thể vang lên từ 0 giờ đến tận 1 giờ sáng. Lúc ra khỏi nhà đi chúc Tết, trên mặt đất chỗ nào cũng là giấy đỏ.
Do những hạn chế về bảo vệ môi trường, phong tục đốt pháo ngày Tết chỉ còn ở nông thôn mới đốt một ít.
Sau khi đốt pháo xong, Triệu lão gia nói vài câu động viên và chúc phúc, rồi bảo mọi người trong tứ phòng về nhà nấy.
Triệu Tuế Tuế nghĩ rằng tối qua mình chỉ ngủ có ba tiếng, bây giờ chắc là không ngủ được nữa, không ngờ lại đ.á.n.h giá cao bản thân quá, vừa nằm xuống chưa được bao lâu, mắt đã tự động nhắm lại.
Lúc mở mắt ra lần nữa đã là 7 giờ sáng, từ sau khi bước vào mùa đông, cô bé đều dậy sau 8 giờ.
"Tỉnh rồi thì dậy rửa mặt súc miệng đi, chúng ta phải sang nhà chính chúc Tết." Triệu Lập Văn tìm quần áo của em gái để bên cạnh cô bé.
Triệu Tuế Tuế nghe thấy hai chữ "chúc Tết", lập tức tỉnh táo hẳn.
Hôm nay cô bé mặc một bộ quần áo mới, là áo khoác màu đỏ và quần bông màu đen, ba anh em đều mặc giống nhau.
Ban đầu Trần Tú Hòa muốn may cho con gái út một bộ quần áo bông màu đỏ, nhưng bị cô bé phản đối kịch liệt.
Triệu Tuế Tuế mặc áo len lông cừu và quần bông vào, trước tiên đi rửa mặt súc miệng, sau đó mới quay lại mặc áo khoác bông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thời đại này quả thực là "ba năm mới, ba năm cũ, thêm ba năm vá víu".
Chiếc quần bông sau khi cô bé mặc vào có thể dài đến tận dưới ngực, gấu quần còn may lên một đoạn, chính là để có thể mặc được thêm vài năm. Áo khoác bông cũng chừa một đoạn ở gấu áo và ống tay áo, đợi sau khi cô bé cao lên, mẹ cô bé sẽ nhét thêm bông vào chỗ đó, là có thể mặc tiếp.
Triệu Lập Võ có thể mặc lại quần áo của Triệu Lập Văn, sau khi Triệu Lập Võ mặc xong, trên cơ bản quần áo đều vá đầy những miếng vá, đến lúc đó Triệu Tuế Tuế mặc lại thì thật là tội nghiệp.
TBC
Triệu Lập Văn giúp em gái mặc áo khoác bông, sau khi ăn sáng xong, Triệu Tuế Tuế lại bị buộc tóc hai bên, điểm nốt ruồi đỏ ở giữa trán, cả nhà cùng nhau ra ngoài, đi sang nhà chính chúc Tết.
Nhà bọn họ là nhà đến muộn nhất, sau khi đến, cha cô bé ngồi xuống chiếc ghế cuối cùng, bế con gái út ngồi lên đùi.
Quả nhiên, Triệu Tuế Tuế được trang điểm như một đứa bé năm mới, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Ngay cả Triệu bà bà vốn luôn luôn không ưa gì Triệu Tuế Tuế cũng sáng mắt lên, ánh mắt nhìn cô bé cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Triệu Tuế Tuế bị nhìn đến mức có chút không được tự nhiên, xoay người định xuống đất.
Triệu Quảng Thúc giữ con gái út lại,"Đừng nhúc nhích, cười nào."
Triệu Tuế Tuế muốn trề môi nhưng lại cảm thấy ngày đầu năm làm như vậy không tốt lắm, chỉ đành ngậm miệng không nói gì, nhưng khi cô bé không nói gì, miệng cũng sẽ hơi chu lên.
"Tuế Tuế, cháu đến trước đi." Triệu lão gia lên tiếng.
Theo thứ tự chúc Tết của nhà họ Triệu, trước tiên là vợ chồng con trưởng đến con thứ, con thứ ba và con út, sau đó mới đến lượt Triệu Lai Đệ là con gái lớn tuổi nhất, Triệu Tuế Tuế hiện tại là cháu gái nhỏ tuổi nhất, là người cuối cùng đến trước mặt Triệu lão gia và Triệu bà bà để chúc Tết.
Lưu Chiêu Đệ định lên tiếng, nhưng bị Triệu Quảng Bá kéo lại.
Thấy con trai thứ ba do dự, Triệu lão gia lại nói: "Tuế Tuế đến nào."
Triệu Quảng Thúc không do dự nữa, đặt con gái út xuống đất: "Đi đi."
Triệu Tuế Tuế bước tới, chắp tay cúi đầu: "Ông nội, bà nội, chúc mừng năm mới ạ."
"Ừ, ngoan ngoãn." Triệu lão gia xoa xoa hai búi tóc của cháu gái, lấy một chiếc phong bao lì xì trên bàn đưa cho cô bé.
Triệu Tuế Tuế nhận lấy,"Cảm ơn ông nội, bà nội ạ."