Qua Nguyên Tiêu, Triệu Quảng Thúc sẽ về kinh đô tiếp tục đi học.
Trần Tú Hòa nấu hết sủi cảo được gói trong dịp Tết, phần còn lại bà đựng vào hộp cơm, để chồng ăn trên đường.
Bà đưa bọn nhỏ đến cổng thôn tiễn Triệu Quảng Thúc, thẳng đến khi không nhìn thấy bóng dáng ông ấy mới về nhà.
"Mẹ, khi nào thì chúng ta có thể sống cùng bố ạ?" Triệu Tuế Tuế nắm tay mẹ, hỏi.
"Có lẽ phải ba, bốn năm nữa." Trần Tú Hòa nói ước chừng.
Triệu Tuế Tuế cúi đầu, ba năm sau chính là năm 1960. lúc đó nạn đói vẫn chưa kết thúc.
Ngày đầu tiên Triệu Quảng Thúc rời đi, bầu không khí trong nhà có chút trầm lắng.
Ngày thứ hai Triệu Quảng Thúc rời đi, không khí trong nhà tương đối bình tĩnh.
Ngày thứ ba sau khi Triệu Quảng Thúc rời đi, mọi người trong nhà đã bắt đầu cười nói vui vẻ.
Triệu Tuế Tuế và hai anh trai chơi bài, vận may của cô bé không tốt, trên mặt bị dán đầy giấy trắng, trông như cái chổi.
"Ha ha, anh thắng." Triệu Lập Võ đ.á.n.h xong bài, tìm một mảnh giấy trắng mới, dán lên mặt em gái.
"Không chơi nữa, em đen quá." Triệu Tuế Tuế từ bỏ, cho dù có vắt óc suy nghĩ cũng không thể cứu vãn được bộ bài tệ hại này, không phải đ.á.n.h ra không ăn được thì là bài quá nhỏ.
"Vậy thì không chơi nữa, nhưng mà em phải dán giấy trắng thêm 1 tiếng nữa mới được gỡ xuống." Triệu Lập Văn cũng không hiểu sao vận may của em gái hôm nay lại kém như vậy, nếu như anh ta cầm những quân bài này cũng không thể nào gỡ gạc được.
Lúc này, từ sân trước vọng đến tiếng Lưu Chiêu Đệ, ba anh em lập tức áp tai vào cửa sổ nghe ngóng.
"Không gả, nói không gả là không gả, mọi người đi đi." Giọng nói chói tai của Lưu Chiêu Đệ xuyên qua cửa sổ kính truyền vào.
"Đúng rồi, không phải nói Tết năm nay nhà Hoàng Định Gia sẽ đến bàn chuyện kết hôn sao? Nguyên Tiêu đã qua rồi mà bây giờ mới đến?" Triệu Lập Văn chợt nhớ ra Triệu Nam Đệ ở đại phòng chuẩn bị kết hôn.
"Nghe là biết ngay mà." Triệu Tuế Tuế nhún vai.
"Cô nói không gả là không gả được sao? Đã hứa hẹn rồi, nhận nhiều đồ của nhà chúng tôi như vậy, cô không trả lại, tôi sẽ báo công an." Mẹ của Hoàng Định Gia - Thạch Lập Hạ lên tiếng.
TBC
"Vậy bà cứ đi đi, có ai làm chứng cho bà đâu?" Lưu Chiêu Đệ trơ trẽn nói.
"Cô..." Thạch Lập Hạ không ngờ Lưu Chiêu Đệ lại trơ trẽn như vậy, tức đến nghẹn lời.
"Dì, đừng nói nhảm với họ nữa, xông vào lục soát là ra ngay ấy mà." Cháu trai của Thạch Lập Hạ - Thạch Đức Lạp cầm cuốc định xông vào, những người đi theo Thạch Đức Lạp cũng giơ nông cụ lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Các người dám! Xông vào nhà dân, tôi sẽ lên trấn báo cáo!" Lưu Chiêu Đệ giơ tay chặn cửa nhà mình lại, không ngờ một đám người lịch sự nho nhã lại dám đến gây sự thật, trong lòng không khỏi hối hận.
Nhưng một số thứ đã bị cô ta gửi về nhà mẹ đẻ, một số đã bị cô ta dùng, số còn lại thì được cất trong tủ khóa kỹ.
"Cô cứ đi đi, tôi muốn xem lãnh đạo trên trấn phân xử thế nào. Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy để cưới vợ, bây giờ mất trắng, lẽ nào không được đòi lại những thứ đã đưa trước đó sao?" Thạch Lập Hạ cũng không chịu thua, lập tức đòi báo cáo ngược lại Lưu Chiêu Đệ.
"Con dâu cả, đã lấy đồ của người ta thì mau trả lại cho họ." Ông Triệu từ nhà chính đi ra, ra lệnh cho con dâu cả trả lại đồ cho Thạch Lập Hạ, vốn dĩ ông không đồng ý gả cháu gái cho một tên ngốc.
"Bố, con không lấy." Lưu Chiêu Đệ chối bay chối biến.
"Con lấy chứ, ta thấy hết rồi, nếu không trả lại, ta sẽ bảo con cả đưa con về nhà mẹ đẻ." Ông Triệu trực tiếp uy hiếp.
"Bố!" Lưu Chiêu Đệ hoảng sợ, chồng cô ta rất nghe lời ông nội.
"Đi!" Ông Triệu gõ mạnh vào tẩu t.h.u.ố.c trong tay.
Đồ đạc đã bị dùng hết phần lớn, Thạch Lập Hạ yêu cầu Lưu Chiêu Đệ trả lại bằng tiền mặt, hai bên lại lời qua tiếng lại một hồi.
"Vậy Lưu Chiêu Đệ muốn gả Triệu Lai Đệ cho ai nhỉ?" Triệu Tuế Tuế chưa nghe nói đến ứng cử viên nào.
"Chắc là kẻ nào cho nhiều tiền hơn tên ngốc kia." Triệu Lập Văn lắc đầu, e là đối tượng mới còn chẳng bằng tên ngốc.
Ba anh em không khỏi thở dài, còn chưa cảm thán xong thì Triệu Chi đã gõ cửa.
Triệu Lập Võ chạy ra mở cửa, mời cô bé vào nhà.
"Mọi người có biết đại phòng muốn gả Triệu Lai Đệ cho ai không?" Triệu Chi nhận lấy bình nước nóng Triệu Lập Văn đưa, ôm vào lòng.
"Ai vậy? Tên ốm yếu sắp c.h.ế.t à?" Triệu Tuế Tuế chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
"Làm sao em biết?" Vẻ mặt Triệu Chi Chi ngạc nhiên, nàng phát hiện em gái họ đặc biệt thông minh.
"Đoán thôi, dựa theo tính tình của bác cả, hối hôn nhất định là tìm được gia đình có sính lễ cao hơn."
"Đối phương cũng là người trên trấn, bị bệnh lao phổi, là con trai một trong nhà, nhân lúc bây giờ còn khỏe mạnh, muốn cưới vợ về sinh con." Triệu Chi Chi xoa xoa đôi tay, may mà cô không sinh ra ở đại phòng.
Triệu Tuế Tuế không nói chuyện với hai anh trai, trong phòng yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Trong lòng mọi người đều đang cảm thán, thật quá đáng.