Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 81



Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến ngày lên huyện.

Cách lần Triệu Tuế Tuế lên huyện đã 3 tháng, Trần Tú Hòa và hai con trai vẫn dậy từ 6 giờ để thu dọn đồ đạc, chỉ có Triệu Tuế Tuế tiếp tục ngủ say trên giường.

Tháng trước, Triệu Tuế Tuế vừa tròn 4 tuổi, thời gian ngủ mùa hè vẫn duy trì khoảng 12 tiếng.

6 giờ rưỡi, Trần Tú Hòa thấy con gái út vẫn chưa tỉnh giấc, đành phải đặt con vào trong gùi cho con ngủ tiếp.

Triệu Tuế Tuế đến khi xe chạy mới tỉnh, cô bé dựa vào lòng mẹ, cảnh tượng ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau, nũng nịu một lúc mới ngồi dậy.

"Con đói chưa?" Trần Tú Hòa lấy khăn ướt lau mặt cho con gái.

"Con chưa đ.á.n.h răng." Triệu Tuế Tuế không quen chưa đ.á.n.h răng đã ăn.

"Chờ lát nữa xe dừng, con có thể nhổ nước súc miệng ra ngoài cửa sổ." Trần Tú Hòa đã quen với thói quen của con gái út, dịu dàng nói.

Chưa kịp để Triệu Tuế Tuế lên tiếng, người phụ nữ ngồi hàng ghế trước đã mở miệng: "Đúng là đồ nhà quê, lắm chuyện."

Triệu Tuế Tuế và mọi người nghe thấy, đều nhìn về phía trước, là một người phụ nữ trung niên mặc áo trắng.

"Bà thanh cao, vậy thì đừng ăn gạo do nhà quê trồng." Trần Tú Hòa lập tức phản bác, người thành phố có gì ghê gớm, nếu không có nông dân trồng trọt, họ ăn gì.

"Bà..." Người phụ nữ áo trắng định đứng dậy cãi nhau, nhưng nhìn thấy trên xe có rất nhiều người đang trừng mắt nhìn mình, trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn cố giữ khí thế,"Tôi không cùng bà so đo."

"Vậy bà hiểu biết rộng, thật là giỏi." Triệu Tuế Tuế cũng không khách khí đáp trả.

Ban đầu, người phụ nữ áo trắng tưởng là đang khen mình, nhưng dần dần cảm thấy có gì đó không đúng, đến khi xuống xe cũng không nghĩ ra là lạ ở đâu.

Trần Tú Hòa dắt tay con gái, trước tiên đi đến tiệm thuốc.

Vừa vào tiệm thuốc, Triệu Tuế Tuế đã chú ý đến các lọ trên tủ thuốc, trong đó có một lọ ngâm sâm.

"Anh cả, anh xem kìa."

Triệu Lập Văn nhìn theo hướng tay em gái chỉ, củ sâm trong lọ nhỏ hơn củ sâm mà bọn họ đào được.

Trần Tú Hòa cũng nhìn thấy, đi đến quầy hỏi: "Cậu ơi, bình sâm này bao nhiêu năm rồi?"

Nhân viên tiệm t.h.u.ố.c liếc nhìn Trần Tú Hòa, tay vẫn đang bốc thuốc,"20 năm."

Trần Tú Hòa đưa củ sâm trong tay cho nhân viên xem một góc, người nọ lập tức dừng tay, muốn cầm lên xem kỹ, nhưng bị Trần Tú Hòa rút lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhân viên tiệm t.h.u.ố.c lúc này mới sực tỉnh, ho nhẹ một tiếng, giơ tay ra làm động tác mời,"Mời vào trong nói chuyện."

Trần Tú Hòa biết tiệm t.h.u.ố.c này là tiệm t.h.u.ố.c bắc trăm năm tuổi, rất nổi tiếng trong huyện, bèn dẫn ba đứa con vào trong.

TBC

Không lâu sau, nhân viên dẫn đến một ông lão: "Đây là Lưu đại phu của tiệm thuốc."

Mọi người chào hỏi xong, Trần Tú Hòa lấy củ sâm ra khỏi khăn, đặt lên bàn.

Lưu đại phu cầm kính lúp lên quan sát kỹ lưỡng, sau đó cân trọng lượng, nói: "Sâm 61 năm, rễ bị đứt mất hai đoạn, như vậy, tiệm chúng tôi trả 150 đồng, thế nào?"

Trần Tú Hòa ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã vui mừng khôn xiết: "Thấp quá, tôi mang ra thành phố xem sao."

Lưu đại phu đè củ sâm xuống: "Thương lượng tiếp, bà mang ra thành phố bán, giá cao nhất cũng chỉ 180 đồng, cộng thêm tiền xe đi lại 10 đồng, như vậy, tôi thêm cho 180 đồng, được chứ?"

Trần Tú Hòa lắc đầu: "200 đồng."

Triệu Tuế Tuế nhìn mẹ mặc cả, có chút ngẩn người. Mẹ cô chữ được chữ mất, vậy mà lại giống như một chuyên gia đàm phán.

Sau một hồi đôi co, cuối cùng Lưu đại phu cũng đồng ý giá 200 đồng: "Tôi cũng là giúp bạn bè thu mua, nếu tự tôi thu mua thì chắc chắn không đến 200 đồng."

Lưu đại phu lại nhìn củ sâm trong tay, dặn nhân viên đi lấy 20 tờ 10 đồng.

Trần Tú Hòa kiểm tra tiền xong, cất kỹ vào túi áo, dẫn ba đứa con rời khỏi tiệm thuốc.

Đối mặt với ánh mắt ngưỡng mộ của ba đứa con, Trần Tú Hòa thở hắt ra một hơi: "Đi nào, chúng ta đến bưu điện gửi đồ cho cha."

Ở bưu điện, Triệu Lập Văn đang điền phiếu gửi hàng, Trần Tú Hòa đang lấy tiền trong sổ tiết kiệm, Triệu Lập Võ dắt tay em gái đứng chờ bên cạnh.

Sau khi rời khỏi bưu điện, đã 11 giờ. Trần Tú Hòa thấy không đủ thời gian đi cửa hàng tạp hóa, bèn dẫn ba đứa con đến quán cơm nhà nước. Hôm nay bọn họ đến sớm, quán cơm nhà nước vẫn chưa có ai xếp hàng.

"Mẹ ơi, hôm nay có cá và thịt chân giò." Triệu Lập Võ tinh mắt, vừa nhìn đã thấy thực đơn mà nhân viên phục vụ vừa treo lên.

"Được, lát nữa chúng ta sẽ ăn thịt chân giò." Trần Tú Hòa l.i.ế.m môi, lần đầu tiên bà được ăn thịt chân giò là lúc làm tiệc cưới.

Lúc gọi món, Trần Tú Hòa gọi hai phần thịt chân giò, định ăn một phần ở đây, phần còn lại gói mang về.

Ăn cơm trưa xong, điểm đến tiếp theo là cửa hàng bách hóa. Lúc này mọi người đều đang ăn cơm, nhân viên bán hàng trong cửa hàng cũng ít hơn.

Trần Tú Hòa mua sắm rất nhanh, mục tiêu rõ ràng, trả tiền dứt khoát, không bao lâu đã mua xong. Cuối cùng, như thường lệ, bà lại dẫn các con đến trạm thu mua phế liệu tìm sách cho con trai cả.