Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 83



Đây là lần đầu tiên Triệu Tuế Tuế có cơ hội vào sâu trong núi, cô bé nhất định phải nắm chắc cơ hội này, tối hôm qua ngủ từ 8 giờ, chỉ để sáng nay có thể dậy sớm.

Ăn sáng xong, bốn người trong gia đình mỗi người đeo một chiếc giỏ lên núi cùng mọi người.

Vì phải vào rừng sâu nên đội trưởng đội dân quân cũng dẫn theo các dân quân khác cùng đi.

Lúc đầu, Triệu Tuế Tuế tự mình leo núi, sau đó được hai anh trai thay phiên nhau cõng, cô bé tranh thủ ghi chép lại đặc điểm của khu rừng, chuẩn bị cho những lần vào rừng sau này.

Nhìn thấy cả khu rừng trĩu trịt quả Lương Phấn chín mọng, Triệu Tuế Tuế nhìn không chớp mắt, Trần Tú Hòa để con gái ngồi cạnh Triệu Bạch Chính, còn mình thì dẫn hai con trai đi hái quả.

"Tuế Tuế, sao cháu lại lên đây, trẻ con lên núi dễ, xuống núi khó đấy." Triệu Bạch Chính tay cầm s.ú.n.g canh chừng, khu vực này thường có sói xuất hiện.

"Cháu lên xem một chút thôi ạ, chú Bạch Chính, sao trước đây mọi người không phát hiện ra khu rừng này nhỉ?" Triệu Tuế Tuế tò mò hỏi, Triệu Bạch Chính thường xuyên lên núi, sao giờ mới phát hiện ra khu rừng rộng lớn này.

"Phát hiện từ mấy năm trước rồi, nhưng lúc đó không ai biết đây là quả gì, có lẽ Cao đại phu cũng chưa từng thấy quả Lương Phấn tươi, cứ nghĩ là giống những loại quả dại khác không ăn được." Triệu Bạch Chính cũng không ngờ khu rừng này lại là rừng Lương Phấn, ông từng được ăn Lương Phấn khi còn ở thành phố, ngày hè ăn một bát, thật sự rất mát, không ngờ đại đội mình lại có Lương Phấn Quả.

"Ra là vậy." Triệu Tuế Tuế nghiêm túc gật đầu, Cao đại phu là sư phụ của thầy lang, xem ra sư phụ dù giỏi đến đâu cũng chưa chắc đã biết nhiều bằng học trò.

Mọi người mất cả buổi sáng để hái hết Lương Phấn Quả trong rừng, lần này không hái hết thì phải đợi đến sang năm, hoặc ai gan dạ thì có thể tự mình lên núi hái.

Lương Phấn Quả chỉ có hạt bên trong mới dùng để làm Lương Phấn, nhà Triệu Tuế Tuế được chia 24 cân quả, sau khi tách hạt thì ước chừng chỉ được vài cân, diện tích đất canh tác công quá lớn.

Sau khi thu hoạch quả lương phấn chưa được hai ngày, Triệu Quảng Thúc đã về đến nhà.

"Cha, mặt cha bị sao vậy?" Triệu Tuế Tuế nhìn thấy trán ông có vết sẹo.

"Không có chuyện gì, đây là vết thương ngoài da do cha bất cẩn." Triệu Quảng Thúc cười nhìn con gái út: "Tuế Tuế, con cao lên rồi."

"Vâng ạ, con cao hơn 10 cm." Nghĩ đến chiều cao của mình, Triệu Tuế Tuế liền vui vẻ, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện gần đây.

Triệu Quảng Thúc rất hưởng thụ sự hoạt bát của con gái, thỉnh thoảng còn chen vào vài câu.

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày lên đường đi Kinh Đô. Sáng sớm, cả nhà nhân lúc trời còn chưa sáng đã xuất phát.

TBC

Triệu Tuế Tuế được cha cõng trên lưng suốt quãng đường. Vé tàu là 9 giờ sáng, xe khách ở thị trấn khởi hành lúc 7 giờ.

8 giờ, xe khách đến bến xe huyện, cả nhà lại tiếp tục bắt xe đến ga tàu.

Đây là lần đầu tiên trong đời Triệu Tuế Tuế được đi tàu. Triệu Quảng Thúc mua vé khoang nằm. Từ huyện bọn họ đến Kinh Đô nhanh thì 12 tiếng, chậm có thể mất khoảng 20 tiếng.

Vé của cả nhà nằm liền kề nhau, Triệu Lập Võ thích chí leo lên giường tầng trên: "Cha, khi nào tàu chạy ạ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Quảng Thúc đỡ con trai cả lên giường: "Theo giờ ghi trên vé là 9 giờ."

"Vậy còn 5 phút nữa." Triệu Lập Võ đưa tay xem đồng hồ trên tay anh trai.

Triệu Tuế Tuế nằm nhoài trên bàn, nhìn thấy những người đến muộn vội vàng xách hành lý chạy về phía tàu.

Trần Tú Hòa sắp xếp hành lý vào khoang. Bà dẫn con gái ngủ giường tầng dưới, hai con trai ngủ tầng trên, chồng bà ngủ giường tầng giữa - vị trí không mấy thoải mái.

Rất nhanh, ba hành khách còn lại của khoang cũng đến, chính là ba người mà Triệu Tuế Tuế vừa nhìn thấy chạy vội.

"Cuối cùng cũng kịp." Người phụ nữ trong số ba người thở hổn hển ngồi phịch xuống giường, hai người đàn ông cũng tựa người vào cửa thở dốc.

Chờ họ bình tĩnh lại, Triệu Tuế Tuế mới biết họ là bác sĩ của bệnh viện huyện, lần này lên Kinh Đô học tập.

"Là mọi người đấy à." Một nam bác sĩ lên tiếng.

Trần Tú Hòa nhìn anh ta, nhận ra là bác sĩ từng khám bệnh cho con gái: "Bác sĩ Tôn, chào anh."

"Chào chị." Bác sĩ Tôn nhìn Triệu Tuế Tuế, cô bé có đôi mắt linh động nhìn anh gật đầu.

Nữ bác sĩ cũng nhìn thấy Triệu Tuế Tuế: "Ôi chao, con bé này bụ bẫm trắng trẻo thật đấy."

Thời đại này, lời khen ngợi tốt đẹp nhất chính là "bụ bẫm trắng trẻo", Triệu Tuế Tuế đã quen rồi.

"Cảm ơn cô đã khen." Triệu Tuế Tuế lễ phép cười với nữ bác sĩ.

"Cười lên càng đáng yêu, cô có thể sờ con một cái được không?" Nữ bác sĩ muốn đưa tay ra.

"Không được ạ, con không thích." Triệu Tuế Tuế nói xong, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"À, con bé nhà tôi không thích người lạ động vào người." Trần Tú Hòa xoa hai b.í.m tóc của con gái, khéo léo giải tỏa bầu không khí.

"Không sao, là tôi đường đột." Nữ bác sĩ xua tay, cũng không hề tức giận. Cô bé này thật cá tính!

Triệu Lập Võ ở trên giường từ chỗ hiếu kỳ ban đầu dần chuyển sang nhàm chán, một lúc lại hỏi cha: "Đến nơi chưa cha?".

"Chưa đi được nửa đường mà đã mong đến nơi rồi." Triệu Lập Văn xoa đầu em trai, đưa cho cậu một tờ giấy: "Bây giờ chúng ta mới đến đây thôi."

Trên giấy là các ga tàu mà chuyến này sẽ dừng và giờ giấc cụ thể, Triệu Lập Văn đã tranh thủ chép lại khi chờ tàu ở phòng đợi.

Triệu Lập Võ nhìn tờ giấy, kêu lên một tiếng thất vọng.