Nhà cả thì ngon giấc, lương thực của họ vốn chỉ vừa đủ ăn, đội trưởng Phú Hưng muốn mở nhà ăn, họ hoàn toàn ủng hộ. Ngược lại, Triệu Lập Kim- em trai út ngủ ở cuối giường, đôi mắt sáng rực. Nếu được ăn cơm nhà ăn thì cậu sẽ không phải ăn bánh bột ngô nữa.
Trong nhà chính, bà Triệu đang đau đầu không biết có nên ăn hết năm cân bột mì hay không.
"Không nỡ ăn thì cất đi, đội trưởng có ý nói, đến lúc đó sẽ cử người đến từng nhà thu gom, chỉ cần không bị phát hiện là được." Ông Triệu nhìn bà vợ đi đi lại lại trước mặt, nhịn không được lên tiếng.
"Năm cân bột mì trắng đó, ăn hết một lần thì tiếc lắm." Bà Triệu sống đã từng ấy năm, chỉ có vào những ngày lễ tết mới dám làm đồ ăn bằng bột mì.
"Vậy thì cất đi."
Sáng sớm, Trần Tú Hòa đã dậy làm bữa sáng. Không biết sau này nhà ăn sẽ có món gì, bà quyết định hôm nay sẽ làm bánh bao bột mì.
Trên đường đi làm, Trần Tú Hòa thấy rất nhiều người xin nghỉ, bèn hỏi Lý Vân đang đi bên cạnh.
"Đều là đi bán gà, bán lương thực đấy." Lý Vân dừng tay, nghĩ ngợi rồi nói: "Sau này đều đến nhà ăn chung ăn cơm, vậy những người không đi làm cũng được đến nhà ăn ăn sao?"
Tay Trần Tú Hòa khựng lại, trong nháy mắt không còn chút sức lực nào.
TBC
Đúng vậy, những người xin nghỉ không làm việc mà vẫn được ăn, vậy chẳng phải mình cày cuốc ở đây là làm lợi cho họ sao?
Triệu Tuế Tuế đứng bên cạnh nghe mà lắc đầu. Chưa gì đã có người nhận ra bệnh của việc "Đại nhảy vọt" và "công xã nhân dân" rồi. Cơm tập thể là tư tưởng tả khuynh nghiêm trọng, kéo dài ba năm mới bị đình chỉ.
Thực ra cũng không phải kéo dài ba năm, sang năm sẽ gặp nạn đói ba năm liền, nhà ăn chung cũng chỉ còn trên danh nghĩa.
Nhưng lần này, cơm tập thể đã thực sự kìm hãm tính tích cực, chủ động và sáng tạo của người nông dân. Ngay cả một người cần cù như mẹ cô cũng nảy sinh tâm lý tiêu cực.
"Vậy chúng ta có nên tiếp tục làm việc không?" Lý Vân cũng do dự.
Trần Tú Hòa nhìn quanh, số người xuống ruộng ít hơn hôm qua một nửa, không biết trong số đó có bao nhiêu người thực sự bận việc, bao nhiêu người là đang trốn tránh lao động.
"Cứ làm trước đã, nếu buổi chiều vẫn vắng như vậy thì chúng ta cũng xin nghỉ." Trần Tú Hòa không phải kẻ ngốc, mọi người không làm thì bà cũng chẳng hơi đâu mà làm, dù sao cũng có nhà ăn lo rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rất nhanh, nhà ăn tập thể của đội sản xuất đã được dựng xong.
Đội trưởng bắt đầu phân công cho Triệu Bạch Chính - Đại đội trưởng dân quân dẫn theo một đội, đến từng nhà thu gom lương thực.
"Tại sao lại thu cả nồi sắt nhà tôi?" Dương Thúy Hoa nhìn thấy lương thực trong nhà bị khuân đi đã đủ xót xa, không ngờ họ còn muốn lấy đi cả chiếc nồi sắt duy nhất của gia đình.
"Đây là yêu cầu của cấp trên, mọi người sẽ ăn cơm tại nhà ăn tập thể của đội sản xuất, nồi sắt phải giao nộp cho công xã để họ thống nhất sắp xếp." Triệu Bạch Chính nghiêm mặt, nhắc lại chỉ thị của công xã.
"Lần trước họp đội, mọi người đâu có nói gì đến chuyện này!" Dì Thúy Hoa nhớ rất rõ, trong cuộc họp trước đó, không hề có chuyện thu nộp nồi sắt. Nếu biết trước, bà đã giấu nó đi từ lâu rồi.
Đội trưởng ho khan một tiếng: "Tôi đã nói rồi, để ủng hộ "Đại luyện thép", tất cả các vật dụng bằng sắt đều phải giao nộp. Đi thôi, đến nhà tiếp theo."
Lần trước, khi chủ nhiệm công xã đến huyện nộp sắt, đã bị lãnh đạo huyện phê bình. Lần này, dù thế nào thì công xã Trung Cốc cũng không thể xếp cuối bảng. Vì vậy, ngay từ đầu, chủ nhiệm công xã đã yêu cầu không được tiết lộ chuyện này, đợi đến khi thu gom lương thực thì sẽ đồng thời thu cả nồi sắt.
Lần này thu gom lương thực, chỉ cần không quá đáng, người dân lén lút giấu đi một chút, đội trưởng cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Tuy nhiên, vẫn có những người cứng đầu cứng cổ.
"Chị bốn, có phải chị đang đùa tôi không đấy? Nhà chị tổng cộng mười lăm miệng ăn, mười hai lao động, mà lương thực chỉ có từng này thôi sao?" Triệu Bạch Chính sau khi kiểm tra số lượng, liền lên tiếng chất vấn.
"Chỉ có từng này thôi, muốn lấy thì lấy, không lấy thì thôi." Vợ Triệu Quảng Phúc gắt gỏng.
"Chị bốn, số lương thực mỗi nhà được đội sản xuất phân phát đều được ghi chép rõ ràng, năm ngoái lúc chia lương thực, nhà chị đã nhận bao nhiêu, sổ sách ghi chép rành rành ra đấy. Chị giấu diếm một chút thì tôi có thể bỏ qua, nhưng không thể nhiều như vậy được." Triệu Bạch Chính nghiêm khắc nói: "Nếu không chịu hợp tác, chúng tôi sẽ tự vào nhà khuân, đến lúc đó đừng trách chúng tôi."
Lúc này, đội trưởng cũng bước vào sân nhà Triệu Quảng Phúc, lắc đầu nhìn người cháu trai.
Triệu Quảng Phúc thấy chú mình đã lên tiếng, bèn xuống nước: "Vợ, mang số lương thực còn lại ra đây."
Vợ Triệu Quảng Phúc nhận được ánh mắt ra hiệu của chồng và đội trưởng, trừng mắt nhìn Triệu Bạch Chính một cái đầy căm tức, rồi gọi con dâu vào nhà khuân lương thực ra.
Từ bảy giờ sáng đến tận chín giờ tối, việc thu gom lương thực mới hoàn tất.
Bắt đầu từ ngày mai, đội sản xuất Phú Hưng sẽ chính thức bước vào thời đại cơm tập thể.