Đỗ Nhược cẩn thận nấu một nồi cháo trắng, rồi múc ra một bát, bưng đến bên giường. Nàng nhẹ giọng nói: “Cháo đến rồi, chàng có đói bụng không?”
Sở Vân Châu nhìn nàng, khẽ mỉm cười, giọng tuy yếu ớt nhưng vẫn đùa: “Có một chút… nhưng ta muốn ăn thịt.”
Đỗ Nhược thổi nguội cháo, nghiêm giọng đáp: “Chớ có mơ tưởng xa xôi! Hai ngày nay chỉ có thể ăn cháo trắng và canh thanh đạm bồi bổ thân thể. Đợi chàng khoẻ hẳn, ta sẽ nấu cháo thịt nạc cho chàng.”
Sở Vân Châu rầu rĩ, vẻ mặt thất vọng rõ rệt. Đã lâu lắm rồi hắn chưa được ăn miếng thịt nào ra hồn.
Đỗ Nhược cẩn thận đút từng muỗng cháo vào miệng chàng, vừa đút vừa thì thầm: “Ăn chậm thôi, đừng để nghẹn.”
Sở Vân Châu đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng mà chân thành: “Thê tử, có thể gặp lại nàng thật là tốt.”
Đỗ Nhược liếc xéo hắn: “Nếu còn dám liều mạng lần nữa, ngày ngày ta sẽ cho chàng ăn cháo trắng.”
Sở Vân Châu bật cười khẽ, nắm tay nàng đầy xúc động. Hắn vừa định xoay người, chưa kịp động đã kêu khẽ một tiếng vì đau đớn khắp mình.
Đỗ Nhược vội vã đè tay hắn lại: “Chớ động đậy! Chàng mới tỉnh lại thôi, ăn cháo xong rồi nghỉ ngơi.”
Sở Vân Châu ngoan ngoãn nghe lời, sau đó chậm rãi ăn hết nửa bát cháo. Nhưng chẳng bao lâu sau, sắc mặt hắn dần trở nên khó coi, thân thể như có điều gì đó không thoải mái.
Khi Đỗ Nhược quay trở lại sau khi mang bát đi rửa, liền phát hiện ra điều bất thường, lo lắng hỏi: “Chàng lại đau ở đâu? Ta gọi Triệu Tiểu Vũ đến mời đại phu nhé?”
Sở Vân Châu đỏ mặt, khẽ lắc đầu, giọng lắp bắp: “Không… không cần gọi đại phu, nàng chỉ cần gọi Tiểu Vũ tới là được.”
Đỗ Nhược hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức hiểu ra. Người sống có ba việc gấp: ăn, mặc, đi vệ sinh. Nàng đã sớm nghĩ đến việc này, nên chuẩn bị sẵn một cái bô sạch trong góc phòng.
Nàng đến lấy bô, quay về hỏi với vẻ hơi ngại: “Chàng tự làm được hay… muốn ta giúp?”
Sở Vân Châu trợn tròn mắt. Giúp? Giúp thế nào? Không phải là thật sự… Nghĩ đến đó, hắn đỏ bừng mặt, vội vàng nói: “Không, không cần! Ta… ta tự được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đỗ Nhược đưa bô đến, nhét vào trong chăn: “Được rồi, tự giải quyết đi.”
Một lúc lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, nàng nghi ngờ hỏi: “Sao vậy? Không đi được à? Có phải bị thương bên trong không đấy?”
Sở Vân Châu càng thêm xấu hổ, lí nhí nói: “Thê tử… nàng có thể ra ngoài không?”
Đỗ Nhược bĩu môi, nhưng vẫn ra ngoài, miệng lẩm bẩm: “Ta đã lau người cho chàng rồi, cái gì mà ta chưa thấy qua chứ!”
Gà Mái Leo Núi
Sau khi hắn xong việc, sắc mặt vẫn đỏ bừng. Đỗ Nhược bước vào lấy bô đi rửa, hắn gọi giật nàng lại, giọng mang theo áy náy: “Thê tử… cảm ơn nàng. Sau này, ta nhất định đối xử thật tốt với nàng.”
Đỗ Nhược mỉm cười: “Chàng sống khoẻ mạnh là ta yên tâm rồi. Sau này chớ có dại dột nữa, ta không muốn nếm vị đau lòng thêm một lần nào.”
Nàng cầm bô đi rửa, để lại Sở Vân Châu nằm trên giường, trong lòng cảm xúc trào dâng. Hắn thề rằng sẽ sống thật tốt, để không phụ lòng vợ.
Bên ngoài sân, Triệu Tiểu Tư đang bổ củi. Đỗ Nhược dặn dò hắn vài câu, nhờ hắn trông giúp Sở Vân Châu, còn mình ra ngoài một chuyến.
“Được rồi, tẩu tẩu yên tâm, có tiểu nhân ở đây,” Triệu Tiểu Tư vui vẻ đáp. Tâm trạng hắn rõ ràng tốt hơn nhiều sau khi biết Tam ca đã tỉnh lại.
Đỗ Nhược nhanh chóng rời khỏi nhà, đi thẳng tới khu chợ lớn nhất trong thành. Trước quầy thịt, nàng thấy có mấy khúc xương ống lợn to, bèn hỏi: “Lão bản, mấy khúc xương này bao nhiêu tiền?”
Lão bản ngẩn ra, tưởng nàng mua cho chó ăn, nhưng thấy dáng vẻ nàng không giống người túng thiếu, liền nói: “Sáu khúc, ba đồng tiền.”
Đỗ Nhược mừng rỡ: “Gói hết lại cho ta.”
Một lão bản khác cạnh bên nghe được, vội mang sáu khúc xương khác to hơn ra, hỏi: “Cô nương có mua thêm không?”
“Được, gói luôn cho ta!”
Sau khi trả tiền, nàng xách rổ xương lớn rời khỏi chợ. Tới một góc vắng, nàng nhanh chóng cho toàn bộ xương vào không gian. Với nàng, chỉ cần có xương là được, còn thịt trong không gian đã có đủ để nấu bồi bổ cho Sở Vân Châu.