Khi Đỗ Nhược trở về, nàng mang theo một giỏ lớn trên tay. Trong giỏ là một con gà trống béo mập, hai khúc xương lớn, một túi bột mì, thêm ít khoai tây, rau xanh, cùng hành, gừng, tỏi – những gia vị cần thiết trong bếp.
Thấy nàng bước vào sân, Tiền thị đang đi tới đi lui liền lập tức tiến đến đón, sắc mặt rạng rỡ, nụ cười tươi rói.
“Tam con dâu, cuối cùng con cũng về rồi. Vân Châu cứ nhắc mãi, nói con đi lâu chưa thấy trở lại, huynh trưởng con còn đang định đi tìm đấy. Mau vào thăm hắn đi.”
Tiền thị miệng thì trách nhẹ, nhưng ánh mắt tràn đầy vui mừng. Con trai tỉnh lại, bà cũng nhẹ cả người.
Đỗ Nhược khẽ đáp: “Con biết rồi, con vào ngay.”
Rồi nàng đưa giỏ cho mẹ chồng, mỉm cười nói: “Gần đây mọi người đều mệt mỏi, ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên. Con mua một con gà về bồi bổ cho cả nhà.”
Tiền thị vén tấm vải lên nhìn, liền trầm trồ: “Ôi, con gà này béo thật!” Trong mắt bà, con gà to tròn này đúng là chưa từng thấy qua. Con gà nhặt được mấy hôm trước cũng chẳng béo được như vậy.
Bà cười rạng rỡ: “Con đi với Vân Châu đi, để đại ca con g.i.ế.c gà, lát ta sẽ nấu. Con nghỉ ngơi chút cho khỏe.”
Đỗ Nhược quả thực cũng hơi mệt nên không từ chối, liền quay vào phòng.
Vào đến nơi, nàng thấy Sở Vân Châu đang ngồi dựa vào đầu giường, sắc mặt tuy tái nhưng ánh mắt đã có thần, tinh thần có vẻ khởi sắc.
Ông lão Sở ngồi bên cạnh, hai cha con đang trò chuyện.
“Cha, con về rồi.”
Sở lão gia tử lập tức đứng dậy: “Ngồi xuống đây một chút, ta có chuyện muốn nói với con.”
Đỗ Nhược không hiểu chuyện gì, ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống.
Sở lão gia tử móc trong n.g.ự.c ra một túi bạc cùng hai cây sâm lớn, trịnh trọng đặt xuống, nói: “Giờ nhà mình không còn thiếu ăn thiếu mặc, đời sống cũng đỡ cực rồi. Đây là số bạc do Vân Châu kiếm được mấy năm qua. Từ nay về sau, ta với mẹ con sẽ không can thiệp gì nữa. Con cầm lấy mà giữ. Hai cây sâm này đợi hắn khỏe lại thì tìm cách bán, số tiền thu được chia đều cho các huynh đệ, ai cũng có phần.”
Đỗ Nhược nhìn hai cây sâm, cảm thấy chuyện chia đều cũng không có gì đáng nói. Nhưng túi bạc kia… nàng vội từ chối: “Cha giữ lấy đi. Vân Châu và con vẫn có tiền dùng.”
Sở lão gia tử lắc đầu thở dài: “Bệnh của tam lang tốn không ít bạc, nhà không cần lo. Dưa muối nhà mình bán cũng có tiền rồi. Cứ cầm đi, về sau quản lý bạc cho tốt.”
Đỗ Nhược ngó sang Vân Châu, thấy chàng gật đầu thì mới nhẹ giọng đáp: “Dạ, vậy con xin giữ. Nếu cha cần, con sẽ mang ra ngay.”
Sở lão gia tử phất tay rồi đứng dậy rời đi, để phu thê nàng tự nói chuyện.
Đỗ Nhược cầm túi bạc trong tay, cảm thấy nặng trĩu. Nàng mở ra xem, bên trong không chỉ có bạc vụn mà còn cả ngân phiếu, ắt không dưới hai trăm lượng. Nàng lập tức cất vào không gian, cùng với hai cây sâm quý, nơi đó là an toàn nhất.
Gà Mái Leo Núi
Xong xuôi, nàng ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng hỏi: “Chàng cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái thì nói thiếp biết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Vân Châu mỉm cười: “Tốt hơn nhiều rồi, không đau đớn như tưởng tượng.”
Đỗ Nhược nghĩ chắc nhờ nước trong không gian, bằng không, với từng ấy vết thương, sao có thể không đau?
Nàng vừa đút nước cho chàng, vừa khẽ khàng dặn dò: “Uống thêm chút nước đi, nhanh bình phục.”
Sở Vân Châu tranh thủ nắm lấy tay nàng, ngón tay to lớn dịu dàng vuốt ve mu bàn tay vợ. Tay nàng mềm như nhung, khiến lòng chàng xốn xang.
Đỗ Nhược khẽ đỏ mặt, muốn rút tay lại mà không nỡ, đành lườm chàng: “Bị thương mà còn không biết an phận. Uống nước đi.”
Chàng cười khẽ, ngoan ngoãn uống hết bát nước rồi thở dài thỏa mãn.
Ánh mắt hai người giao nhau, bao nhiêu lời chưa nói dường như đều gói trọn trong một ánh nhìn.
Sở Vân Châu nhẹ giọng hỏi: “Vợ à, hai tháng qua, nàng có khổ không?”
Đỗ Nhược lắc đầu, nở nụ cười dịu dàng: “Không khổ đâu. Phụ mẫu và huynh đệ đều tốt với thiếp. Chàng không cần lo. Thiếp chỉ thấy chàng cực khổ bên ngoài, trong lòng không yên.”
Nàng đưa tay vuốt gương mặt gầy gò của chàng, giọng có phần nghẹn ngào: “Chàng gầy đi rồi. Lần này phải dưỡng thương cho tốt, đừng để người nhà lo lắng thêm nữa.”
Sở Vân Châu gật đầu, nắm tay nàng chặt hơn: “Ừ, ta nghe lời nàng.”
Tinh thần chàng khá hơn một chút rồi thiếp đi nghỉ. Đỗ Nhược thấy vậy bèn ra ngoài giúp mẹ chồng nấu cơm.
Sở Vân Hoà vừa mới g.i.ế.c xong con gà trống lớn, đang nhổ lông.
Thấy tam tẩu đến, chàng hỏi: “Tam tẩu, con gà này nấu kiểu gì?”
Đỗ Nhược suy nghĩ rồi đáp: “Gà hầm khoai tây, nội tạng xào riêng.”
Sở Vân Hoà nghe xong đã tưởng tượng được mùi thơm, nuốt nước bọt đánh ực.
Tiền thị bê hai khúc xương to đi ra, vừa đi vừa cau mày: “Tam nương, con mua hai khúc xương này làm gì? Không có miếng thịt nào, ăn sao được?”
Đỗ Nhược đón lấy hai khúc xương, cười nhẹ: “Mẹ à, con định dùng hầm canh cho Vân Châu bồi bổ thân thể. Chỉ cần uống canh thôi.”
Tiền thị vẫn nghi hoặc: “Thứ này thật sự bổ được sao?”
“Dạ được ạ. Mẹ chặt thành hai đoạn, hầm nhừ với lửa nhỏ. Nước canh rất ngọt, có thể dùng chan mì hay ăn không cũng được. Tủy xương bên trong rất béo và thơm.”
Nói rồi nàng tự tay chặt xương thành khúc, rửa sạch phần vụn, rồi ngâm vào nước ấm. Xương tuy không có nhiều thịt, nhưng nấu khéo thì vẫn thành món ngon.
Mọi người thấy nàng lo liệu mọi việc đâu ra đấy, ai nấy đều thầm tán thưởng, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.