Lúc ấy, dân làng vẫn còn đang làm việc trên đồng. Người lớn, trẻ nhỏ, người già đều có mặt, còn trong làng gần như vắng tanh. Đỗ Nhược suy nghĩ một lát, cảm thấy chi bằng giao những tên cướp này cho dân làng xử lý. Chỉ cần đưa bạc, ắt sẽ có người chịu giúp.
Nghĩ vậy, nàng liền ghìm cương ngựa, cao giọng hô với những người đang làm việc dưới ruộng: “Chư vị thúc bá, xin nghe ta nói! Những kẻ bị trói đây là bọn cướp từ ngọn núi phía trước. Nếu có ai bằng lòng giúp đưa bọn chúng về giao nộp cho phủ nha, tại hạ sẽ đưa năm lượng bạc làm phí đi đường.”
Vàng bạc nàng vừa thu được từ trong sào huyệt bọn cướp không ít, nhưng nàng cũng không dám đưa quá nhiều, sợ gây hoạ cho người nhận. Ai ngờ, nàng vừa dứt lời, không ít người đã buông nông cụ, lao lên bờ. Họ chẳng cần biết có được nhận bạc hay không, chỉ cần biết đây là bọn cướp là đủ.
Bao năm qua, bọn cướp gây hoạ khắp nơi, khiến không ít gia đình đói khổ, nhiều người mất mạng. Có nhà cả mùa đông không đủ lương thực, người già trẻ nhỏ c.h.ế.t đói. Nay nghe nói đây chính là hung thủ, làm gì còn ai nhẫn nhịn?
“Lũ xúc sinh! Tao đánh c.h.ế.t chúng mày, để xem còn ai dám cướp cơm nhà tao nữa!” – Một lão ông râu tóc bạc phơ vung cuốc mắng lớn.
Đám thổ phỉ bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân, không thể chống cự, chỉ biết hoảng loạn giãy dụa. Có kẻ cố chạy về hướng đông, người khác lại lao về phía tây, khiến cả đám cùng ngã dúi dụi xuống đất. Một tên ngã, kéo theo cả bọn ngã theo.
Người dân càng tụ tập càng đông, nam phụ lão ấu ai nấy đều cầm theo cuốc, cào, gậy gộc… vây quanh đám cướp mà nện xuống không chút nương tay.
Một bà lão khập khiễng chống gậy, lảo đảo bước đến, tay run run giơ nạng gỗ: “Tao… tao đánh c.h.ế.t mày! Đánh c.h.ế.t lũ súc sinh nhà mày!”
Bà không nói rõ ràng, nhưng động tác hung hăng như muốn g.i.ế.c người. Đỗ Nhược và Triệu Tiểu Tư cưỡi ngựa đến mà suýt chút nữa bị đám người đẩy văng sang một bên, không cẩn thận là bị trúng đòn oan.
“Này! Chư vị bình tĩnh, có gì từ từ nói!” – Đỗ Nhược nhíu mày, định ngăn lại.
Nhưng một người đàn ông đứng cạnh đó đáp: “Cảm tạ hai vị đã mang bọn cướp về đây! Hôm nay, chúng ta phải đánh c.h.ế.t bọn chúng để trút giận!”
Đỗ Nhược không ngờ mọi việc lại vượt ngoài tầm kiểm soát như vậy. Tiếng hét, tiếng đ.ấ.m đá, tiếng khóc lóc của đám cướp vang lên hỗn loạn, không biết ai đang bị đánh, ai đang đánh. Nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng hiểu rằng dân chúng đã hận thấu xương, đám người này muốn rời khỏi làng mà còn nguyên vẹn e là điều không tưởng.
Triệu Tiểu Tư lo lắng hỏi nhỏ: “Tam tẩu, giờ chúng ta làm gì?”
Gà Mái Leo Núi
Đỗ Nhược đáp: “Đi thôi, xem ra chúng ta không còn việc gì nữa rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng vốn định thưởng năm lượng bạc cho ai chịu dẫn đám cướp về phủ nha. Nhưng giờ đây người quá đông, bạc chẳng đủ chia, chi bằng đổi ra tiền đồng cùng giá trị cho mọi người tiện phân chia mua thức ăn.
Nàng lấy ra một túi tiền đồng, ném cho người gần nhất: “Cầm lấy, chia cho mọi người.” Sau đó liền quay đầu ngựa rời đi.
Sáng hôm sau, Sở Vân Châu từ từ tỉnh lại, chớp mắt thấy rõ người đang ngồi cạnh giường, liền hỏi: “Tiểu Vũ? Sao lại là ngươi? Tam tẩu ngươi đâu rồi?”
Triệu Tiểu Vũ cố nén căng thẳng, cười ha hả rồi đáp: “Tam tẩu đi chợ từ sáng sớm rồi, nói muốn mua thịt về bồi bổ cho huynh. Lúc đi thấy huynh còn ngủ say nên bảo ta trông chừng.”
Sở Vân Châu cau mày, cảm thấy trong người uể oải lạ thường. Cả đêm ngủ mê man, vợ mình ra khỏi nhà mà cũng không hay biết. Chàng thấy đầu hơi nặng, liền nhắm mắt một lát để tỉnh táo lại.
“Tam ca, huynh có khát không? Có muốn ăn gì không? Hay để ta mang chút cháo cho huynh nhé?”
Triệu Tiểu Vũ vừa hỏi, vừa giúp Tam ca uống nước rồi xoay người vào bếp. Trong lòng hắn rối như tơ vò, nghĩ bụng: “Sớm biết vậy thì đừng để tam tẩu đi. Nếu Tam ca nhận ra chuyện gì thì giải thích thế nào đây?”
Một lát sau, hắn bưng một bát cháo nóng lên, vừa thổi vừa đút cho Tam ca. Hắn chẳng giỏi nấu nướng, cũng không biết làm món nào cầu kỳ, chỉ có thể nấu cháo gạo trắng. Dù sao với nhà họ Sở mấy năm nay, cháo trắng cũng là món xa xỉ rồi.
Sở Vân Châu nhìn bát cháo mà không hứng thú: “Sao lại vẫn là cháo? Ta không muốn ăn nữa. Ngươi đi chợ tìm tam tẩu đi! Tiểu nha đầu này dám chạy đi một mình, nhỡ có chuyện gì thì sao?”
Triệu Tiểu Vũ vội chống chế: “Tam ca ngủ mê quá nên không biết. Tam tẩu có về một lúc rồi lại đi. Nàng bảo giữa đường gặp Trịnh thị nhà họ Phú Quý, hai người trò chuyện vui vẻ nên ghé nhà chơi một lát.”
“Trùng hợp vậy sao?” – Sở Vân Châu nhíu mày, càng lúc càng nghi hoặc.
Triệu Tiểu Vũ gật đầu lia lịa, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Dạ đúng. Chợ ở đây nhỏ, đi mấy bước là gặp người quen. Tam ca cứ yên tâm nghỉ ngơi, lát nữa tam tẩu sẽ về thôi.”
Nói thì nói vậy, chứ trong lòng Triệu Tiểu Vũ nóng như lửa đốt, đi quanh sân mà liên tục cầu khẩn: “Tam tẩu mau về đi, bằng không ta chỉ còn cách cho Tam ca uống thuốc ngủ lần nữa.”
Trước khi đi, Đỗ Nhược đã để lại một viên thuốc ngủ, dặn nếu bất đắc dĩ thì cho Tam ca uống để kéo dài thời gian. Đến xế chiều, Đỗ Nhược cùng Triệu Tiểu Tư cưỡi ngựa về tới thành. Nàng bảo Triệu Tiểu Tư trả ngựa, còn mình thì chọn nơi kín đáo cất ngựa vào không gian. Sau đó, nàng lấy ra ít đồ ăn từ trong không gian – vài quả trứng, một miếng thịt, ít táo – rồi ra ngoài mua thêm ít rau tươi.
Nàng biết, nếu đêm nay về nhà mà không có đồ ăn mới, nhất định người kia sẽ sinh nghi.