Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ

Chương 137: Cắt đứt quan hệ



Lúc Sở lão gia cùng mấy nhi tử gùi bao rau dại từ trên núi trở về, xa xa đã thấy đám người vây kín trước cửa sân. Sở Vân Hòa chau mày hỏi: “Phụ thân, chúng ta nên làm gì đây?” Lão gia trầm ngâm chốc lát rồi đáp: “Tránh đi, trước cứ mang rau về sân nhà Tam lang đã.” Thế là cả nhà lại vòng về chân núi, tìm đường khác đi. Khi họ quay lại, vừa lúc nghe thấy lời Lý Chính đang nói, lão gia cũng không khách sáo nữa, thản nhiên thốt: “Viết đi! Hôm nay Sở gia chúng ta chính thức cắt đứt quan hệ với chi lớn, từ nay nước sông không phạm nước giếng. Lâu nay nhẫn nhịn đã đủ, còn tiếp tục thì e là hại lụy cả nhà.” Ông trong lòng cũng rõ, giờ đây con trai, con dâu nhà mình đều có bản lĩnh, chẳng cần dựa vào anh em họ gì nữa. Kẻ ngốc mới bám víu lấy thứ thân tình giả tạo.

Lý Chính nghe thế thì thở dài: “Nếu lão đã nghĩ kỹ, vậy bần chức không còn gì để nói nữa.”

Chẳng mấy chốc, Sở Vân Hòa lấy giấy bút, Sở Vân Xuyên bê bàn, còn Sở Vân Bạch mang ghế ra. Lý Chính thấy thế cũng không ngăn cản, vừa định hạ bút thì Đỗ Nhược lên tiếng: “Làm phiền Lý Chính, thỉnh người viết ba bản, mỗi nhà giữ một, còn một bản giao cho công đường làm chứng.” Lý Chính quay sang nhìn nàng, hỏi: “Ngươi là ai?”

Tiền thị vội kéo tay nàng, khẽ nói: “Đây là con dâu của Sở Vân Châu, lời nàng nói chính là ý của cả nhà.” Lão gia gật đầu tỏ ý tán thành.

Văn thư nhanh chóng được soạn xong. Sở lão gia là người đầu tiên điểm chỉ, tiếp theo đến Tiền thị cùng hai con dâu. Phía chi lớn, Lưu thị cùng chồng con đứng ngây ra, thoáng do dự chưa biết ai sẽ ra mặt. Bỗng trong đám đông có người hô to: “Tránh ra, tránh ra, tộc trưởng tới rồi!”

Người vừa tới là Sở tổ gia, thực ra lão đã đứng đó một hồi, nghe hết đầu đuôi. Trong lòng lão chỉ thấy phiền muộn, bởi hôm nay việc cắt đứt quan hệ nếu thành, sau này nhà lão muốn nhờ vả gì cũng khó. Nhưng nay bao ánh mắt đổ dồn, lão cũng chỉ đành giả vờ làm người ngoài cuộc, cười gượng nói: “Chuyện đã đến nước này, cũng chẳng còn gì để nói nữa.”

Gà Mái Leo Núi

Dân làng thấy tộc trưởng cũng không ngăn cản, lại càng nghĩ chắc chi nhánh lớn có tật giật mình. Có kẻ lẩm bẩm: “Nghe đâu đệ tử chi lớn sắp thi hương, chắc thấy bên chi hai phát đạt nên sợ bị liên lụy, vội vã phủi tay chăng?”

Mọi người xì xào, kẻ nói người bàn. Có người khuyên Sở lão gia: “Tổ tử, chi lớn có kẻ đọc sách, nếu đỗ tú tài thì mỗi năm cũng giảm được bạc thuế. Nay cắt đứt quan hệ, chẳng phải là mất phúc sao?”

Sở Vân Châu đứng bên cạnh cười lạnh: “Thi tú tài dễ như nướng khoai ư? Nếu dễ vậy, mười năm trước đã thành quan rồi.”

Mọi người phá lên cười, tiếng cười lan khắp sân. Sắc mặt Lưu thị xám ngoét, hừ lạnh: “Cứ cười đi, nhớ cho kỹ, sau này đừng tới nhà ta cầu cạnh đệ đệ Túy Hải!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một vài người liền im bặt, song phần lớn vẫn cười thầm trong bụng. Lý Chính lúc này thúc giục: “Sở Túy Thạch, các vị trong nhà đều đã điểm chỉ, chỉ còn ngươi.”

Sở Túy Khuê vội vàng đẩy phụ thân: “Phụ thân, mau điểm chỉ đi, chớ để nhà nhị thúc lật lọng!”

Sở Túy Thạch bị ánh mắt mọi người ép tới không còn đường lui, đành lẳng lặng nhúng ngón tay vào nghiên mực, ấn lên tờ văn thư. Lý Chính giao từng bản cho từng người, đoạn phất tay: “Xong rồi! Ai chưa ăn cơm thì về mà ăn đi.”

Đám đông thấy chuyện đã định, liền tản ra. Lưu thị hừ mũi một cái, như thể thắng lớn, rồi dẫn cả nhà quay về. Sở Túy Thạch thì lặng lẽ liếc nhìn đệ đệ một cái, ánh mắt khó lường, rồi lặng lẽ rời đi.

Đợi mọi người rời khỏi, Đỗ Nhược mới bước tới gần trưởng thôn, cười nhẹ: “Cha, thỉnh người ghé nhà uống chén trà.” Trưởng thôn khoát tay: “Hôm khác đi, hôm nay việc quá nhiều.” Nàng dạ một tiếng: “Vậy mai con tới thăm.”

Cả nhà nhìn theo bóng trưởng thôn và Lý Chính rời đi, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Tiền thị vui vẻ quay đầu lại hỏi: “Tam lang, Tam con dâu, sao hai đứa về sớm vậy?”

Khi nãy người đông, không tiện hỏi, giờ trong sân chỉ còn người nhà, bà liền tranh thủ dò hỏi. Sở lão gia thấy vậy bèn ho nhẹ nhắc nhở, sợ thê tử lại nói hớ. Tiền thị chợt hiểu, vội đổi giọng: “Đi đường xa về chắc mệt lắm, vào nghỉ một lát đi.”

Đỗ Nhược cười đáp: “Mẫu thân, chúng con có mang đồ ăn, không đói đâu.” Nàng vừa nói vừa theo mẫu thân đi vào trong sân, hai nàng dâu khác cũng bước theo. Sở Vân Châu lắc đầu cười, trong lòng thở dài, mẫu thân rõ là đã quên hắn vẫn còn đang dưỡng thương.

Lúc này, Sở Vân Hòa mới lên tiếng: “Tam đệ, cùng về thôi.” Sở Vân Châu liền đáp: “Đại ca, xe ngựa vẫn còn ở ngoài.” Sở Vân Xuyên vừa nghe liền tiến lên: “Để ta lo cho, Tam đệ cứ vào nghỉ.”

Ba đứa nhỏ Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo cũng chạy tới ríu rít: “Cha, thúc, cho chúng con ngồi xe ngựa.” Sở Vân Xuyên cười mắng: “Đến cửa rồi còn muốn ngồi xe.” Tuy mắng vậy nhưng vẫn bế từng đứa lên xe.

Sở Vân Bạch thì theo sát tam ca, vừa đi vừa hỏi: “Tam ca, ngươi mua xe ngựa này à? Con ngựa nhìn tốt thật, bao nhiêu bạc vậy?” Sở Vân Châu gõ nhẹ lên trán hắn: “Đừng lo chuyện bao đồng, nhóc con.”