Đỗ Nhược dịu dàng chăm sóc ba đứa cháu nhỏ trong lúc bọn trẻ ăn mì. Sở Vân Châu ngồi một bên, nhìn thê tử dịu dàng chu đáo mà lòng không khỏi vui vẻ, khóe môi cong cong, ánh mắt chan chứa ý cười.
Chàng đột nhiên nói đùa: “Nương tử à, nhìn ba đứa nhỏ này vừa ngoan lại lanh lợi, hay là sau này chúng ta sinh ba đứa đi? Trai hay gái đều được cả.”
Đỗ Nhược đang ăn một miếng mì, nghe lời này thì bất ngờ nghẹn lại, mặt đỏ như gấc chín. Nàng ho sặc sụa mấy tiếng, trừng mắt lườm chàng một cái, vẻ mặt không vui.
Chờ hơi thở ổn định lại, nàng trách: “Chàng ăn nói linh tinh gì vậy? Mới sáng sớm đã nói chuyện tào lao.”
Sở Vân Châu thấy thế, vội vàng xoa dịu: “Ta chỉ nói chơi thôi mà, nàng xem nàng sợ đến mức đó… Nếu nàng không thích, hai đứa cũng được, ba đứa thì hơi nhiều.”
Đỗ Nhược nghiến răng: “Chàng ăn đi, đừng nói nữa.”
Nàng uống một ngụm nước rồi đứng dậy, nói tiếp: “Ăn nhanh lên, lát nữa thiếp phải đi thăm phụ mẫu nuôi.”
Sở Vân Châu nghe vậy liền gắp nhanh một đũa mì, miệng lúng búng đáp: “Ừ, nhưng nàng cứ nghĩ lại lời ta nói thử xem…”
Đỗ Nhược liếc chàng một cái, không buồn đáp lời. Trong lòng nàng thầm mắng: Người này sáng sớm bị điên rồi chắc!
Sở Vân Châu trong lòng thì âm thầm quyết tâm: Phải chăm sóc thân thể cho thật tốt, rồi sớm có con cùng nương tử, cả nhà cùng sống những ngày ấm êm.
Ăn xong bữa sáng, ba huynh đệ Đại Bảo dắt hai con ngỗng trắng chạy đi chơi. Đỗ Nhược rửa sạch bát đũa, chuẩn bị một giỏ quà, bởi nàng đã hứa sẽ đến thăm phụ mẫu nuôi. Chắc giờ họ đang chờ, nên không thể trì hoãn thêm.
Nàng đóng cửa, xách giỏ rời nhà, không quên dặn lại Sở Vân Châu vài câu. Dẫu gì chàng cũng là người lớn, đâu thể giữ mãi trong nhà như trẻ nhỏ.
Trong sân nhà trưởng thôn, có một mảnh đất trồng rau nhỏ. Khi Đỗ Nhược đến nơi, bà Mạnh đang lom khom nhổ cỏ trong vườn rau, còn trưởng thôn thì ngồi trong sân đan giỏ mây.
“Cha, mẹ, con tới rồi!” Nàng cười tươi bước vào.
Bà Mạnh mừng rỡ: “Ôi dào, con gái ta tới rồi, mau vào nhà!” Nói xong, bà lau tay vào tạp dề rồi bước ra đón, giúp nàng cầm giỏ quà.
Trưởng thôn cũng vui vẻ ngẩng đầu: “Con tới là tốt rồi! Ai nói phải sinh con gái ruột mới thân thiết? Nhìn con xem, không khác nào con gái ruột cả.”
Đỗ Nhược đưa giỏ cho mẹ nuôi xong, liền xắn tay áo: “Để con giúp mẹ nhổ cỏ.”
Bà Mạnh vội ngăn: “Thôi, loại cỏ nhỏ này mẹ làm xong liền. Con mặc y phục mới, đừng làm bẩn.”
Đỗ Nhược cười nói: “Không sao đâu mẹ. Vận động nhiều mới khỏe người. Con ở nhà mãi sắp mốc meo rồi đây.” Nói đoạn, nàng cúi xuống phụ giúp.
Không ngăn được, bà Mạnh đành để mặc nàng làm.
Trưởng thôn hỏi: “Nghe nói mấy ngày trước phụ mẫu con đi huyện trấn? Sao lại về rồi?”
Đỗ Nhược suy nghĩ một chút rồi đáp: “Vân Châu trên đường về bị thương nhẹ, phụ mẫu con lo nên mới lên huyện trấn thăm nom.”
Trưởng thôn không hỏi thêm. Nghĩ tới việc con rể làm nghề nguy hiểm, bị thương cũng là chuyện thường tình.
Ông nghiêm mặt nói: “Việc của Tam lang nguy hiểm quá, bảo nó sau này đừng làm nữa. Nhà ta có mấy mẫu đất, chịu khó một chút sẽ không c.h.ế.t đói đâu.”
Gà Mái Leo Núi
Đỗ Nhược vừa nhổ cỏ vừa gật đầu: “Dạ, sau này chàng ấy sẽ ở nhà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà Mạnh cũng chen vào: “Hay là mẹ viết thư gọi ca ca con về đi, nhờ huynh ấy phụ giúp tìm cách kiếm tiền?”
Trưởng thôn nghe vậy gật đầu liên tục: “Đúng đó, gọi đại ca con về!” Rồi ông đặt chiếc giỏ mây đang đan xuống, như thể định viết thư ngay.
Đỗ Nhược vội vàng xua tay: “phụ mẫu, hai người đừng lo. phu thê con có cách kiếm tiền rồi, chẳng qua việc này chưa chắc làm lâu dài được, nên con chưa dám nói.”
Bà Mạnh sửng sốt: “Thật chứ con?”
Đỗ Nhược gật đầu: “Chúng con lên núi hái rau dại, muối dưa đem xuống trấn bán. Con quen được người bán hàng trong trấn, cứ làm dưa xong là gửi qua, họ sẽ thu mua giúp.”
Nghe vậy, trưởng thôn gật đầu: “Cũng tốt, chỉ có điều rau dại chóng già, e rằng khó bảo quản lâu.”
Đỗ Nhược mỉm cười: “Cha yên tâm, nếu rau dại không còn thì con sẽ đổi sang rau thường, cách làm vẫn vậy.”
Nghe xong, bà Mạnh cũng yên tâm phần nào. Ba người vừa làm việc vừa trò chuyện thân mật.
Mà ngoài bức tường sân, có một bóng người lặng lẽ rời đi, không để ai phát hiện.
Sau đó, Đỗ Nhược kể thêm về tình hình trong nhà. Bà Mạnh vừa nghe vừa gật gù, thỉnh thoảng chen vào vài câu.
“Tam lang từ nhỏ đã là đứa trung thực. Hai đứa chịu thương chịu khó, sống với nhau thế này, nhất định sẽ có ngày khá giả.”
Đỗ Nhược gật đầu, mỉm cười: “Dạ, nếu chàng ấy không tốt, con đã bỏ trốn từ lâu rồi, chứ đâu chịu ở lại.”
Hiện tại, cuộc sống của Đỗ Nhược tuy không phú quý nhưng bình yên và thoải mái. Thế nhưng ngược lại, ở huyện Vũ An, gia đình họ Châu và Sở Túy Hải lại rơi vào cảnh khốn khổ.
Từ sau khi ông Châu bị mất sạch bạc tích góp, cả nhà rối ren như tơ vò. Không còn lúa gạo để bán, cửa tiệm phải đóng cửa. Các tiệm khác liền thừa cơ mở lại, khách hàng cũng bị lôi kéo hết. Nếu tình hình này kéo dài, nhà họ Sở coi như mất trắng.
Trong lúc cấp bách, ông Châu đành quay sang cầu viện phu nhân mình. Dù bà Châu không phải người cay nghiệt, nhưng cũng giận chồng không ít. Bà đưa ra điều kiện: chỉ cần ông Châu đuổi hết đám thiếp thất trong hậu viện, bà sẽ bỏ tiền riêng ra giúp.
Giữa tiền bạc và nữ sắc, ông Châu không do dự chọn cái trước. Thế là, ông lập tức bắt tay xử lý hậu viện. Những người không con thì bị bán cho bọn buôn người, ai có con thì bị đuổi về quê sống.
Mặc cho đám phụ nhân van xin khóc lóc, ông Châu đã hạ quyết tâm thì không ai lay chuyển được.
Ông Châu không rõ kẻ nào đã giở trò sau lưng khiến cả nhà tổn thất nặng nề như vậy. Nhưng trong lúc này, chẳng còn ai để nhờ vả, đành nuốt cay nuốt đắng chịu đựng.
Về phần Châu Nhị công tử, trong lòng hắn cũng nghi ngờ không ít. Hắn thầm nghĩ: đêm đó Sở Túy Hải cũng bị mất sạch bạc, liệu có phải là do hắn tự bày ra trò này không? Nhưng hắn không dám nói với phụ thân, nếu lỡ đoán sai, chắc chắn sẽ bị ăn đòn.
Mà bên phía Sở Túy Hải, tình cảnh cũng chẳng khá hơn. Hắn mất bạc, mất luôn cả những quyển sách mượn từ thư viện, trễ hạn không trả lại được, bị yêu cầu đền tiền. Hắn đào đâu ra khoản đó?
Chu Nhị công tử tức giận tới mức không kiềm chế nổi, khi Sở Túy Hải tới hỏi vay tiền, liền sai người kéo hắn ra sân, đánh cho một trận. Kết quả, hắn rụng một chiếc răng cửa, mặt mũi bầm tím.
Dù Sở Túy Hải hết lời phủ nhận,Châu Nhị vẫn không nghe. Từ đó hai người cắt đứt quan hệ.
Đêm đó, Sở Túy Hải ngủ tạm trong một căn nhà đổ nát. Sáng hôm sau trở về học viện, mặt mũi sưng vù, mũi đỏ như cà chua, lại còn bị thầy giáo mắng vì cho rằng hắn gây chuyện bên ngoài.
Hắn cũng không dám nói thật là bị Châu Nhị Đánh, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Mà người khiến Sở Túy Hải rơi vào tình cảnh này, nếu biết được, e là sẽ còn vỗ tay khen hay.