Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ

Chương 155: Phát hiện loài mới



Cách biệt viện không xa có một con suối trong vắt, chính là nơi cung cấp nguồn cá cho trang trại của Đỗ Nhược. Nàng quyết định ra bờ suối xem thử, muốn biết liệu nơi ấy có còn giống như trong ký ức hay không. Lần này bước ra khỏi biệt viện, nàng không còn phải dè dặt như trước, chẳng còn phải nơm nớp lo sợ thây ma bất chợt xuất hiện, có thể ung dung đường hoàng đi về phía bờ suối.

Bước chân nhẹ nhàng, lòng dạ cũng trở nên thư thái. Nàng ngẩng đầu nhìn mấy gốc lê bên ngoài biệt viện, không khỏi ngạc nhiên phát hiện chúng đã hồi sinh, thậm chí phát triển xanh tốt lạ thường. Đỗ Nhược hơi nhướng mày, trong lòng dâng lên một tia tò mò sâu sắc đối với sự kỳ diệu của không gian này. Không gian này quả thật thần kỳ! Càng ngày nàng càng cảm thấy an tâm khi sử dụng nó, chẳng cần phải quá chú ý, chẳng cần bận tâm tính toán. Giống như một nông trại trong trò chơi, nàng chỉ cần khẽ động ý nghĩ, đã có thể thu được kết quả.

Ánh mắt nàng lại dừng trên mấy gốc lê. Mới trồng được vài chục cây, nàng thấy vẫn còn ít quá. Nếu trồng thêm, chẳng mấy chốc nơi này sẽ thành một vườn lê sum suê, khi lê chín, nhất định cảnh sắc sẽ rất ngoạn mục. Nghĩ vậy, nàng âm thầm ghi nhớ, chờ khi có thời gian sẽ trồng thêm giống cây lê.

Nàng tiếp tục đi về phía trước, cảnh sắc trước mặt dần dần trở nên quen thuộc, từng ngọn cỏ nhành cây đều gợi nhắc nàng nhớ lại những ký ức đã qua. Biệt viện của hàng xóm khi xưa đã không còn, cả gia đình họ bị nhiễm virus vào ngày tận thế, rồi lang thang ngoài biệt viện của nàng hơn một tháng. Sau đó, không thấy tung tích đâu nữa.

Cây cam trước nhà nàng vẫn còn đó, đứng thẳng thắn, không hề có dấu hiệu héo úa. Quanh gốc cây vương vãi những trái cam chín rụng, trên cành vẫn còn vài quả sót lại. Ba năm dài đằng đẵng, cây cam này chỉ có mình nàng thưởng thức, trái cam cũng trở thành nguồn bổ sung vitamin quan trọng cho cơ thể nàng. Đỗ Nhược hái một quả, gỡ vỏ, hương thơm thoang thoảng bốc lên khiến nàng bất giác mỉm cười. Nàng nhón một múi cam bỏ vào miệng, tức khắc đôi mắt sáng rỡ.

Trước đây, cam tuy nhiều nhưng ăn vào thường chua, nếu không vì nhu cầu dinh dưỡng thì nàng đã chẳng động đến. Vậy mà giờ đây, quả cam trong miệng nàng ngọt ngào mọng nước, dư vị lan tỏa khiến lòng nàng xao xuyến. Nàng vừa ăn vừa bước tiếp, không nỡ dừng lại. Lúc này lại thèm thêm một quả nữa, nàng liền tập trung tinh thần, vận dụng tâm niệm, chỉ trong chớp mắt, một quả cam mới đã hiện ra trong tay.

Ăn hết quả cam thứ hai, nàng đã đến bờ suối. Nước trong vắt, đến độ có thể nhìn rõ từng đàn cá tung tăng bơi lội bên dưới. Đỗ Nhược nhặt một hòn đá, ném xuống mặt nước, đàn cá giật mình tản ra tứ phía. Nhưng chính lúc ấy, nàng phát hiện trong nước có điều gì khác thường. Nhìn kỹ lại, hoá ra có rất nhiều sinh vật trông như tôm, lại gần hơn mới nhận ra là tôm càng. Thậm chí còn có cả… cua? Là cua lông sao?

Đỗ Nhược không kìm được thốt lên: “Trời ơi! Sao lại nhiều tôm càng như vậy, trước kia ta không phát hiện ra? Kia còn là cua lông sao?” Nàng vận dụng ý niệm tìm trong biệt viện một chiếc túi lưới, nhanh chóng cúi xuống bắt thử một con cua lên. Quả đúng là cua lông, vỏ cứng, chân to, trọng lượng ít nhất cũng từ bảy đến mười lạng.

Nàng l.i.ế.m môi, trong lòng thèm thuồng. Bao năm qua, nàng chưa từng được ăn món này. Nhìn bao nhiêu sinh vật tươi ngon nơi đây, nàng không khỏi tiếc nuối vì trước kia không nghĩ tới việc thả lưới bắt chúng. Song nghĩ lại, trước kia nàng còn bận câu cá, lại phải đề phòng thây ma, làm gì có tâm trí chăm sóc mấy sinh vật trong nước. Hơn nữa, nước khi ấy không trong như giờ, tôm cá lại nhỏ, không dễ thấy. Nghĩ vậy, nàng cũng nhẹ nhõm trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có con suối này, về sau nàng chẳng cần đào ao cá nữa. Chỉ cần đào một rãnh nhỏ nối giữa suối và ao, là có thể lưu thông nước, thuận tiện nuôi cá và đánh bắt. Nàng ghi nhớ ý định ấy, chờ có thời gian sẽ làm.

Bấy giờ, nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước. Bên kia con suối có một cây cầu nhỏ, nàng nhớ nơi đó từng là khu rừng dẻ lớn. Nếu những cây dẻ ấy còn, chỉ nghĩ đến mùi hạt dẻ rang thôi cũng đã khiến nàng nuốt nước bọt. Nàng vừa bước tới định qua cầu, ai ngờ lại bị một bức tường vô hình ngăn lại, suýt nữa đập mũi vào. Nàng giơ tay thử chạm, cảm giác trơn nhẵn như kính, trong suốt đến độ có thể nhìn thấy sinh vật phía bên kia.

“Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ phải nâng cấp không gian mới qua được sao?” Đỗ Nhược thì thầm. “Khi nào mới có thể nâng cấp? Không gian này rốt cuộc là thứ gì, thật khó hiểu.”

Không đi được thì thôi vậy, nàng cũng không ép. Biệt viện vẫn còn nhiều việc phải làm. Quay về trong tâm thế bình tĩnh, nàng tính lên lầu dọn dẹp một phen. Nhưng khi bước qua phòng khách, nàng bất ngờ nhìn thấy một bát mì bốc khói nghi ngút đặt trên bàn trà. Đỗ Nhược sững sờ. Tới gần xem kỹ, thì ra là một bát mì ăn liền còn nóng hổi.

“Mì ăn liền sao?” Nàng chau mày nghĩ lại, dường như đây chính là bát mì nàng nấu vào ngày hay tin Sở Vân Châu bị thương. Khi Triệu Tiểu Tư và mọi người đến nhà, nàng tiện tay cho bát mì vào không gian rồi quên khuấy đi. Vậy mà mấy ngày trôi qua, bát mì vẫn còn nghi ngút khói như vừa nấu xong!

Đỗ Nhược vô cùng hiếu kỳ, chẳng rõ hương vị có còn như trước không. Nàng cầm đôi đũa, gắp một sợi mì nếm thử. “Ừm… hương vị chẳng thay đổi bao nhiêu, vẫn ngon như thế.” Không chần chừ thêm, nàng ngồi xuống, chẳng màng chuyện hết hạn hay không, ăn hết sạch bát mì một cách ngon lành.

Ăn xong, Đỗ Nhược bắt tay vào dọn dẹp. Nàng chuyển toàn bộ vàng bạc châu báu từng ném vào không gian xuống tầng hầm, quyết định nơi đó sẽ là kho báu của mình sau này. Sau đó, nàng dời những món ăn vặt và thực phẩm không muốn dùng trong tầng hầm lên biệt viện, xếp chồng thành đống. Trải qua một hồi bận rộn, biệt viện cũng được nàng bài trí đâu ra đấy, gọn gàng như ý.

Một căn phòng chất đầy lương thực, nhìn rất oai phong. Căn phòng khác chứa các vật linh tinh, sau khi đóng cửa lại, cả biệt viện chẳng khác gì hồi chưa xảy ra tận thế.

Gà Mái Leo Núi

Đang ngồi nghỉ ngơi, nàng chợt nhớ đến cây anh đào ngoài sân, trĩu nặng quả đỏ mọng. Nàng liền cầm hai chậu lớn, bước nhanh ra ngoài, hái đầy hai chậu anh đào tươi rói, rực rỡ màu sắc.