Giọng anh ta đột nhiên cao lên, những người xung quanh cũng quay đầu nhìn sang.
Tôi khẽ hừ một tiếng.
"Tiêu Dật, để tôi nhắc lại một lần nữa, một tháng trước chúng ta đã chia tay. Bây giờ tôi có hôn ai ngay trước mặt anh, anh cũng không có quyền chỉ trích tôi!
"Còn về phản bội... Rốt cuộc là ai phản bội ai, Tiêu Dật?"
Tôi nhìn anh ta, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai và lạnh lùng.
Anh ta bị ánh mắt lạnh lùng của tôi làm cho cứng đờ, như thể bị ai đó dẫm trúng đuôi, lộ ra chút chột dạ và bối rối.
Tôi nhếch môi cười lạnh, đã rõ ràng rồi.
Quả nhiên, bọn họ đã lên giường với nhau.
Trong lòng bất chợt dâng lên một cảm giác chán ghét, không muốn nói thêm bất kỳ câu nào với anh ta nữa.
Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh:
"Dục Thành, chúng ta đi thôi!"
Dục Thành dường như thoát khỏi sự bần thần, nhẹ nhàng đáp:
"Ừm, đi thôi.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi nắm tay anh, bước thẳng về phía thang máy.
Bàn tay anh rất lớn, rất ấm, mang lại cho tôi cảm giác được bao bọc dịu dàng.
Tận mắt chứng kiến Tiêu Dật và Văn Uyển bắt đầu mối quan hệ mờ ám, khoảnh khắc này, tôi khao khát được khẳng định, được bảo vệ, được yêu thương mãnh liệt.
Tôi không muốn buông tay.
Dục Thành cũng không buông tay.
Anh như mang một loại sức mạnh kỳ lạ, chỉ cần đứng bên cạnh anh, người ta liền có cảm giác an tâm, dường như mọi việc trên thế gian đều có thể giải quyết, đều nằm trong tầm kiểm soát.
Lòng tôi dần dần bình ổn, nhẹ nhõm hơn.
Khi đang chờ thang máy, từ góc hành lang vọng lại tiếng trò chuyện đầy tò mò của hai nhân viên vệ sinh.
"Cái anh lớn tiếng ở phòng siêu âm vừa nãy, cô có biết tối qua nửa đêm anh ta đưa cô kia vào bệnh viện vì bệnh gì không?"
"Biết chứ, vỡ hoàng thể. Cô bảo mấy đôi trẻ giờ làm mấy chuyện đó sao mà mạnh bạo thế cơ chứ."
"Họ đâu phải vợ chồng."
"Tiểu tam à? Nhìn cô kia còn có vẻ lớn tuổi hơn anh ta nữa."
"Đúng vậy! Tôi còn nghe thấy anh ta gọi cô ta là... chị dâu!"