Mạnh Bà Đều Là Tỷ Muội Thân Thiết Của Ta: Ta Sao Lại Sợ Quỷ Chứ ?

Chương 24



 

Tô Thanh Miểu ngủ thẳng đến nửa đêm mới mở mắt, lau khóe miệng đầy nước dãi, vươn vai lật mình.

 

“Tô cô nương cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Lưu chưởng quỹ tay cầm nến đang cháy, mặt tươi cười đi đến bên Tô Thanh Miểu.

 

“Ưm.”

 

Tô Thanh Miểu nhìn Triệu Ngọc đang ngồi bên cạnh, “Bắt đầu đi, sai người thắp đèn.”

 

Lưu chưởng quỹ lập tức búng tay, trong phòng tức thì sáng bừng lên, căn phòng này đã lâu rồi không sáng như vậy.

 

Tô Thanh Miểu: …

 

“Ta nói là thắp sáng bảy ngọn đèn bên ngoài kia.”

 

“Đã thắp sáng rồi, thiếu phu… Tô tiểu thư.”

 

Lưu chưởng quỹ ân cần nói.

 

Tô Thanh Miểu cảm thấy mình chỉ ngủ một giấc mà Lưu chưởng quỹ này lại có vẻ không bình thường cho lắm.

 

Nàng nhíu mày nhìn rồi đứng dậy đi về phía cửa. Lưu chưởng quỹ liền sải bước vọt lên phía trước mở cửa, sau đó làm động tác mời.

 

Lúc này Triệu Ngọc cũng theo ra. Đã rất lâu rồi y không mặc đồ bình thường ra ngoài, lần nào cũng là buổi tối khoác chiếc áo choàng lớn dày cộp ra ngồi một lát bên ngoài, hít thở không khí.

 

Tô Thanh Miểu vừa giơ tay còn chưa kịp nói gì thì Lưu chưởng quỹ đã sai người khiêng hai chiếc ghế thái sư ra, ở giữa còn đặt một cái bàn nhỏ bày trà nước, dưa và điểm tâm.

 

“Điều giáo không tệ.”

 

Tô Thanh Miểu ngồi xuống, lười biếng tựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, nhìn Triệu Ngọc nói.

 

Triệu Ngọc cũng thuận thế ngồi xuống, khẽ cười nói với Tô Thanh Miểu: “Tô cô nương nếu thích, ta có thể tặng nàng.”

 

Lưu chưởng quỹ...

 

Công tử đây là muốn tặng y đi làm quà ư?

 

Tô Thanh Miểu xua tay: “Xấu quá, ta không cần.”

 

Lưu chưởng quỹ...

 

“Thôi được rồi, ngươi bảo tất cả hạ nhân đang hầu hạ lui xuống đi, lát nữa cảnh tượng sẽ làm ta sợ hãi.”

 

Triệu Ngọc nghe vậy liền nháy mắt ra hiệu cho Lưu chưởng quỹ. Lưu chưởng quỹ dẫn đám hạ nhân lặng lẽ lui xuống.

 

Tô Thanh Miểu lúc này mới móc ra tấm phù chú đeo ở thắt lưng, miệng lẩm bẩm vài câu nghe chừng như đang đùa giỡn, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy bên tai có một luồng gió lạnh thổi qua.

 

Tấm phù chú theo gió dán lên cây hòe.

 

Không lâu sau, xung quanh liền vang lên những tiếng trẻ con gọi hồn, lúc khóc lúc cười. Cây hòe già bắt đầu rung lắc ngày càng dữ dội.

 

Vô số lá cây bay về phía chỗ bọn họ đang ngồi. Triệu Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân căng cứng, nhưng bản năng lại muốn đứng dậy che chắn cho Tô Thanh Miểu, nhưng khi thấy nàng vẫn thản nhiên uống trà, y lại ngồi xuống.

 

Những chiếc lá sắp bay đến trước mặt Tô Thanh Miểu thì đột nhiên dừng lại giữa không trung.

 

Tô Thanh Miểu đặt chén trà xuống, nhàn nhạt nói một câu: “Về đi.”

 

Lá cây không động.

 

“Không nghe lời sẽ bị đ.á.n.h m.ô.n.g đó.”

 

Triệu Ngọc...

 

Tô Thanh Miểu vừa định giơ tay lên thì những chiếc lá đã nhanh chóng rơi xuống, rồi bị một trận gió thổi dồn lại dưới gốc cây hòe.

 

Tô Thanh Miểu đặt chén trà xuống, đứng dậy đi đến trước đám lá cây rồi ngồi xổm xuống. Triệu Ngọc chỉ thấy miệng nàng đóng mở, nhưng không nghe rõ nàng đang nói gì.

 

Khi nàng đứng dậy trở lại, tấm phù chú trên cây hòe đột nhiên tự bốc cháy, cây hòe già vốn xanh tốt cành lá rậm rạp nay lại khô héo rõ rệt bằng mắt thường...

 

Triệu Ngọc kinh hãi mở to mắt. Những đạo sĩ kia đều phải bày lôi đài, dùng kiếm gỗ đào khoa tay múa chân, còn nàng ấy lại...

 

Tô Thanh Miểu trở lại chỗ ngồi: “Được rồi, ngày mai cứ cho người chặt cái cây này đi.”

 

“Chặt đi... rồi sao nữa?”

 

“Đem đốt làm củi là được rồi.”

 

Tô Thanh Miểu tùy tiện nói.

 

“Vậy là xong chuyện rồi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Vậy ngươi còn muốn thế nào? Muốn ta biểu diễn một màn nữa sao?”

 

Triệu Ngọc nghe vậy vội vàng đứng dậy xin lỗi: “Triệu mỗ không có ý đó, chỉ là ta quá đỗi ngạc nhiên khi chuyện đã làm khó Triệu thị tộc ta gần trăm năm nay lại bị cô nương tùy tiện hóa giải.”

 

“Triệu mỗ nhất thời có chút chấn động.”

 

“Vốn dĩ không phải chuyện gì to tát, những người các ngươi tìm đều chỉ là học nghệ không tinh mà thôi.”

 

“Được rồi, ngươi chuẩn bị những thứ đã hứa với ta, ngày mai đưa đến Thanh Phong viện của Thẩm phủ, cùng với tất cả ngân lượng cất giữ của Hà Xuân Hoa. Thời gian không còn sớm nữa, ta về trước đây.”

 

“Ta sẽ sai người tiễn cô nương về.”

 

Triệu Ngọc vốn muốn nói nếu không ngại thì có thể nghỉ lại trong phủ một đêm, nhưng nghĩ lại thì lại thấy không tốt cho danh tiếng của Tô Thanh Miểu, nên lời đến miệng liền đổi.

 

Tô Thanh Miểu quay lưng về phía Triệu Ngọc vừa đi vừa xua tay: “Không cần.”

 

Tô Thanh Miểu rời khỏi Triệu thị tiền trang, tiện đường ghé qua Túy Tiên Lầu giao t.h.u.ố.c cho cô nương đang đón khách ở cửa.

 

“Đây là công tử nhà ta sai ta mang đến chuyển giao cho lão bản nương của các ngươi.” Nói xong liền chuồn mất.

 

Nếu không phải hôm nay nàng mặc nữ trang, lại không có tiệm may nào mở cửa vào giờ này, nàng nhất định sẽ vào uống vài chén.

 

Trở về Thanh Phong viện, Tiêu Cảnh Trì đang ngồi bên bàn, tay cầm một cuốn sách đọc.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Thanh Miểu bước vào, chàng khép cuốn sách lại, dịu dàng nói: “Vãn Vãn về rồi à?”

 

Tô Thanh Miểu bĩu môi, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu, giễu cợt nói: “Vãn Vãn của chàng phát bệnh rồi, không muốn để ý đến chàng đâu nha~”

 

Tiêu Cảnh Trì khẽ cười hai tiếng, đưa tay kéo cánh tay Tô Thanh Miểu, một tay kéo nàng vào lòng, Tô Thanh Miểu thuận thế ngồi trên đùi Tiêu Cảnh Trì.

 

“Ta nếu không nói như vậy, sau này theo tính cách của nàng e rằng sẽ đắc tội không ít người. Sẽ không ai so đo với một kẻ điên đâu.”

 

Điều Tiêu Cảnh Trì không nói ra là, cũng sẽ không ai đ.á.n.h chủ ý lên một kẻ điên. Hôm nay chàng nhìn thấy ánh mắt không che giấu được sự kinh ngạc của Thái tử khi nhìn Tô Thanh Miểu.

 

Trong lòng không khỏi dâng lên vài phần cảm giác nguy hiểm.

 

Nhưng không lâu sau đó, chàng liền biết mình đã tính toán sai lầm duy nhất trong đời này. Cho dù Tô Thanh Miểu có là kẻ điên đi chăng nữa, chàng vẫn có vô số tình địch ngày ngày mong ngóng bọn họ hòa ly...

 

Tô Thanh Miểu bị hành động này của Tiêu Cảnh Trì cùng giọng nói trầm thấp đầy từ tính khiến cho gò má ửng hồng. Mặc dù nàng ngày ngày miệng vẫn luyên thuyên muốn ngủ với người này người kia, nhưng thực sự chưa từng có hành động thân mật như vậy với bất kỳ nam tử nào, ngoại trừ một hai lần khi chữa thương cho người kia ở Thiên Đình... Chết thật, mình hình như bị chọc ghẹo ngược rồi.

 

Tiêu Cảnh Trì nhìn thấy vẻ lúng túng của Tô Thanh Miểu, ngón tay nhẹ nhàng gãi nhẹ mũi nàng: “Thì ra là một con hổ giấy.”

 

Tô Thanh Miểu phản ứng lại, bất phục nói: “Ngươi nói ai là hổ giấy?!”

 

“Tin hay không thì ta sẽ dẫn tiểu đệ của chàng chơi cầu trượt, loại trượt vào rồi trượt ra đó.”

 

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Tiêu Cảnh Trì nghi hoặc nói: “Nàng muốn dẫn Thụy nhi chơi gì?”

 

“Không phải tiểu đệ đó, là tiểu đệ này.” Tô Thanh Miểu nhún nhảy mông.

 

Tiêu Cảnh Trì...

 

“Những lời hổ lang kỳ lạ này nàng học từ đâu vậy?”

 

“Cô nãi nãi ta đây vô sư tự thông.”

 

“Ta không tin, trừ phi...”

 

“Trừ phi cái gì?”

 

Tiêu Cảnh Trì không nói gì, khóe miệng nở nụ cười, cúi đầu phủ xuống...

 

Tô Thanh Miểu chỉ cảm thấy môi mình mềm mại lạnh lẽo, nhất thời sững sờ trợn tròn đôi mắt đen láy.

 

Tay Tiêu Cảnh Trì nhẹ nhàng véo một cái vào eo Tô Thanh Miểu: “Ồ.”

 

Tô Thanh Miểu theo bản năng kêu lên. Tiêu Cảnh Trì thừa dịp nàng mở miệng, thè lưỡi vào. Tô Thanh Miểu hồi thần lại vụng về đáp lại.

 

Nửa nén nhang sau, Tiêu Cảnh Trì mới buông ra. Tô Thanh Miểu bị hôn đến khó thở, vừa được tự do liền hít thở từng hơi thật sâu.

 

Phản ứng lại, nàng che miệng mình: “Sơ hôn của ta... cứ thế mất rồi ư?”

 

Dù kiếp trước có đầu thai làm nam nhân cũng chỉ là qua loa cho có lệ, khi nàng xuyên qua thì người nam nhân đó đã ở tư thế chuẩn bị sẵn sàng, nàng vừa kịp phản ứng định giúp người đó hoàn thành động tác tiếp theo thì đã bị lão Hắc câu về Địa phủ, thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy kích thước của thứ đó...

 

Tiêu Cảnh Trì nghe vậy, khóe miệng càng nhếch lên cao hơn: “Thật trùng hợp, phu quân của nàng ta cũng là sơ hôn, vậy nên nàng không hề thiệt thòi đâu.”

 

Nha đầu này ngày nào cũng ra vẻ từng trải chiến trận, không ngờ thực chất lại là hổ giấy.