Tiêu Cảnh Trì nghe người chặn đường mở miệng nói chuyện mới phân biệt được đó là một nữ tử.
Cũng nhìn nữ quỷ mặc hồng y đang đi theo phía sau nữ tử kia, nữ quỷ kia giật mình, tức khắc bay tới, “Các ngươi có thể nhìn thấy ta?”
Tô Thanh Miểu và Tiêu Cảnh Trì ăn ý không để ý đến nữ quỷ, Hà Quỷ vốn đang trốn dưới gầm xe ngựa tránh nắng liền bay lên.
Vỗ vỗ vai nữ quỷ, “Muội tử, nghe ta đi, trước đừng cản trở bọn họ làm việc, bằng không ngươi có chuyện tốt mà chịu đấy.”
Nữ quỷ quay đầu nhìn Hà Quỷ một cái, “Bọn họ có thể nhìn thấy chúng ta?”
Hà Quỷ xòe hai tay, nhún vai, “Không chỉ có thể nhìn thấy, mà còn là... thân thích với người dưới đất.”
Tô Thanh Miểu bị làm ồn đến mức không chịu nổi, ánh mắt như d.a.o quét qua, Hà Quỷ ngậm miệng kéo nữ quỷ bay về phía góc tường.
Nữ tử kia lên xe, lưng còng ngồi vào góc, xe ngựa do Triệu phủ đưa tới quá chói mắt, tạm thời không tiện dùng, Tô Thanh Miểu ra ngoài thuê một chiếc nhỏ hơn.
Ba người trong xe ngựa lúc này có vẻ hơi chật chội.
“Nói đi.” Tô Thanh Miểu rót cho nữ tử một chén nước.
Nữ tử kia nhận lấy chén nước ừng ực uống cạn, dùng tay lau lau khóe miệng, lại từ trong n.g.ự.c lấy ra một mảnh vải rách mở ra, “Đây là ba vạn lượng ngân phiếu ngươi giao cho ta.”
Tô Thanh Miểu nhận lấy ngân phiếu đếm đếm, “Một phần cũng không động?”
Nữ tử lắc đầu.
“Chẳng phải đã bảo ngươi có thể tiêu mười lượng sao? Ngươi mang theo số ngân phiếu này đi đâu rồi?”
“Ta sợ bọn trẻ lỡ miệng, bị người khác chú ý, nên dùng mấy đồng tiền trước đây xin được mua bánh cho bọn chúng, rồi tự mình mang số ngân phiếu này ra ngoài trốn.”
“Vạn nhất gặp phải cướp muốn cướp, bọn chúng cũng sẽ không bị liên lụy.”
Tô Thanh Miểu gật đầu. Tiêu Cảnh Trì từ cuộc đối thoại của hai người và những chuyện vừa xảy ra đã hiểu rõ ngọn ngành.
“Vậy là ngươi đã trốn vào nghĩa địa?”
Nữ tử gật đầu: “Cách thành về phía Đông không xa có một bãi tha ma. Nghe đồn nơi đó vô cùng quỷ dị, thường xuyên có người nghe thấy tiếng quỷ khóc, nên hiếm ai dám bén mảng đến. Ta liền mang theo hai chiếc bánh, ẩn mình trong nghĩa địa mười ngày.”
“Ta còn cố ý đào một cái hố trong ngôi mộ trông có vẻ mới, co mình vào trong. Lỡ có ai đến, ta sẽ giả làm quỷ dọa họ.”
Tô Thanh Miểu đưa tay gãi trán, khẽ cười: “Ngươi đúng là có chủ ý độc đáo.”
Xem ra là sau khi hết hạn mười ngày thì nàng ta đã chạy thục mạng đến đây.
“Ngươi không sợ quỷ sao?”
Nữ tử lắc đầu: “Quỷ thì có gì đáng sợ bằng lòng người.”
Tô Thanh Miểu thầm nghĩ: Đúng là cần kẻ gan dạ như vậy, mong rằng sau này khi thực sự gặp quỷ, ngươi vẫn giữ được sự gan dạ này.
“Được rồi, đã đến thì ngươi cứ theo ta về phủ trước đi.” Nàng ngừng một lát rồi nói tiếp: “Ta nhớ ngươi không có tên, sau này cứ gọi là Hạnh Nhi đi.”
Tô Thanh Miểu nhìn đôi mắt hạnh dưới mái tóc rối bù của nữ tử rồi nói.
Nữ tử ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống: “Đa tạ tiểu thư, chỉ là… nếu ta đi rồi thì đám trẻ kia…”
“Ta vừa rồi đã gọi chúng theo ta, nhưng đứa nào đứa nấy đều khó lừa, dỗ mãi mà không đứa nào chịu đi theo. Ngươi đến nói chuyện với chúng xem sao.”
“Nô tỳ sẽ đi ngay, đều là do nô tỳ đã dạy chúng không được đi theo bất kỳ ai, nên…”
Hạnh Nhi rất nhanh nhạy, đã bắt đầu tự xưng là nô tỳ.
Nói đoạn, nàng ta vội vã xuống xe ngựa, chạy vào ngôi miếu đổ nát. Chẳng mấy chốc, nàng đã dẫn theo một đám trẻ con ùn ùn chạy tới.
Tô Thanh Miểu lấy ra mấy đồng bạc vụn đưa cho Hạnh Nhi: “Ngươi đi thuê thêm một chiếc xe ngựa lớn hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không có cách nào khác, hai con quỷ thì không sai khiến được, còn người trước mắt lại là Thế tử được Hoàng đế ưu ái, nàng chắc chắn không thể sai bảo được. Bản thân thì lại lười động, chỉ đành làm phiền Hạnh Nhi vậy.
Hạnh Nhi chân tay nhanh nhẹn, chỉ nửa canh giờ đã thuê xong xe ngựa.
“Sao không có phu xe?”
“Thuê phu xe phải trả thêm tiền, nô tỳ tự lái được.”
Tô Thanh Miểu gật đầu, tốt, biết tiết kiệm tiền cho nàng.
Rồi nàng vẫy tay ra hiệu cho đám trẻ con ồn ào lên xe ngựa. Tô Thanh Miểu nói với phu xe một địa chỉ.
Hạnh Nhi lái chiếc xe ngựa khác theo sau. Hai con quỷ mỗi đứa ngồi trên một nóc xe.
“Ngươi đừng nói, thành này quả là náo nhiệt hơn vùng ngoại ô nhiều.” Nữ quỷ áo đỏ cất lời.
“Đó là điều hiển nhiên.” Hà Quỷ Tử nheo mắt, bắt chéo chân nói.
Chẳng mấy chốc, hai chiếc xe ngựa đã lần lượt dừng trước một phủ đệ, không quá xa chốn chợ búa ồn ào nhưng vẫn giữ được vẻ thanh tịnh.
Tô Thanh Miểu xuống xe ngựa, rút chìa khóa mở khóa cửa phủ, rồi đẩy cửa bước vào.
Trong sân có giả sơn, hồ nước, cùng vài bãi cỏ xanh. Phía chính diện là một dãy phòng. Đi về phía sau, xuyên qua cánh cửa vòm nhỏ bên trái.
Hai dãy phòng trái phải đều có kích thước như nhau, mỗi phòng đều có chăn đệm mới tinh, và phòng trong cùng là một gian bếp khá lớn, cũng đầy đủ tiện nghi.
“Triệu Ngọc làm việc cũng thật nhanh gọn.” Tô Thanh Miểu đ.á.n.h giá xung quanh một lượt, rồi quay sang nói với Hạnh Nhi: “Sau này chúng sẽ sống ở đây. Ta sẽ mời một đầu bếp nữ và một tiên sinh dạy học, dạy võ nghệ.”
“Ngươi cứ theo bên ta, thỉnh thoảng ghé qua thăm nom chúng. Ngày mai ta sẽ cho người mang một ít d.ư.ợ.c liệu đến, để chúng học cách pha chế thuốc. Làm tốt thì có tiền công,
làm không tốt thì cũng có cơm ăn, nhưng nơi đây chỉ nuôi dưỡng chúng đến mười sáu tuổi. Sau mười sáu tuổi, chúng cần tự mình ra ngoài kiếm kế sinh nhai. Trước đó, muốn học gì cũng được.”
“Sau này gặp những người ăn xin lớn bé, nếu có ai nguyện ý, cứ bảo họ đến đây làm việc, đều có tiền công.”
“Trẻ con dưới mười sáu tuổi có thể được bao ăn ở, người già trên năm mươi tuổi cũng được. Nhưng những người trung niên, nếu muốn ăn ở thì phải khấu trừ vào tiền công.”
Việc này cũng là để ngăn chặn những kẻ lười biếng, chỉ muốn ngồi không chờ chết. Những người như vậy không đáng được thương hại.
Hơn nữa, ở thời cổ đại, mười hai, mười ba tuổi đã không còn được coi là trẻ con nữa rồi, nuôi dưỡng đến mười sáu tuổi đã là rất khoan dung.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“À đúng rồi, nếu sau này gặp những đứa trẻ nhà nghèo không có tiền đi học, cũng có thể cho chúng đến đây.”
Tô Thanh Miểu dặn dò từng li từng tí. Tiêu Cảnh Trì lắng nghe những lời này, nhất thời lại cảm thấy những cái gọi là cha mẹ trăm họ, quan lại,
chẳng thể sánh bằng một nữ tử…
Tuy mấy năm chiến tranh khiến Bắc Chu nghèo rúng động, nhưng kẻ thực sự nghèo lại là trăm họ và Hoàng đế cùng một số ít quan lại thanh liêm.
Phần lớn quan lại thì vẫn giàu sụ.
Bảy tám đứa trẻ theo sau đều hớn hở, hóa ra đại tỷ tỷ này nói đều là thật, nàng không lừa chúng ta.
Hạnh Nhi ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống: “Ta thay chúng đa tạ tiểu thư.”
Đám trẻ con thấy vậy cũng học theo Hạnh Nhi quỳ xuống: “Đa tạ tiểu thư.”
“Các ngươi mau đứng dậy đi, sau này không cần động một chút là quỳ. Thay vì quỳ ta, chi bằng hãy học hành cho giỏi giang, sau này làm việc cho ta.”
Tô Thanh Miểu vì không muốn chúng hình thành thói lười biếng, bèn thuận miệng nói.
Nhưng nàng nào ngờ, vô tình cắm liễu, liễu lại thành bóng râm. Sau này, trong đám nhóc con này lại xuất hiện mấy nhân vật hô mưa gọi gió, mà chỉ nghe lệnh một mình nàng.
Điều nàng càng không ngờ tới là thân thế của nha hoàn Hạnh Nhi mà nàng tùy tiện nhặt về còn hiển hách hơn nhiều.