“Tiểu y quan, chúng ta cứ thế đi thôi sao?” Mạnh Bà vội vã đuổi theo hỏi.
“Bạc đã vào tay cả rồi, không đi thì ở lại ăn cơm sao?” Tô Thanh Miểu vừa nói vừa ợ một cái, lén lút bảo, “Đầu bếp nhà nàng ta nấu ăn chẳng ngon.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Ta dẫn ngươi đến một nơi tốt hơn.”
“Vậy cả cái viện này đầy quỷ thì mặc kệ sao?”
Mạnh Bà chỉ chỉ những con quỷ đang xếp hàng sau lưng Phùng Tú Nhi.
“Muốn sống lâu, bớt quản chuyện thiên hạ, bớt lo phiền.”
Tô Thanh Miểu vừa kéo tay Mạnh Bà đi ra ngoài vừa nói.
Sau nửa nén nhang...
“Ta nói này… các ngươi làm vậy thì không đúng đạo lý rồi.”
Tô Thanh Miểu chống nạnh, nhìn đám quỷ đang chặn trước mặt mình.
“Đại tiên, quỷ của người từng nói người sẽ giúp chúng ta báo thù mà.”
“Phải đó, người không thể cứ thế mà đi được.”
“Tô Thanh Hòa kia quả thực là một con quỷ, không biết đã học được chú thuật gì mà chúng ta chỉ có thể luẩn quẩn trong viện này, không thể lại gần.”
“……”
Tô Thanh Miểu liếc nhìn Phùng Tú Nhi đang ngồi xổm ở cửa, chuyên tâm ăn điểm tâm, trong lòng dâng lên một xúc động muốn gọi Hắc Bạch Vô Thường đến câu hồn nàng ta đi.
Người sau ăn xong một miếng điểm tâm lại cầm thêm một miếng c.ắ.n một cái, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Cầm nửa miếng điểm tâm mình vừa cắn, nhanh chóng bay đến trước mặt Tô Thanh Miểu.
“Đại tiên, người mau nếm thử đi, cái này ngon lắm đó.”
Tô Thanh Miểu khẽ thở dài.
Thôi vậy, cứ giữ lại đi, đứa bé này còn khá tốt.
“Ngươi ăn đi.” Nàng đẩy đĩa điểm tâm về phía trước.
“Món này tuy ngon, nhưng không phải thứ ta thích.”
Tô Thanh Miểu...
Vẫn là câu hồn nàng ta đi thôi.
“Đại tiên, người giúp ta báo thù, ta có một bí mật muốn nói cho người biết.”
Tô Thanh Miểu ngẩng mắt nhìn, là tiểu nữ quỷ ướt át kia.
“Ôi chao~ Lần này không ‘a ba’ nữa sao? Biết dùng lưỡi để nói chuyện rồi sao?” Tô Thanh Miểu trêu chọc, “Nói đi, bí mật gì?”
Không phải vì quá chính nghĩa, chủ yếu là nàng muốn nghe chuyện bát quái.
Vậy mà còn có chuyện nàng không tính ra được.
Tiểu nữ quỷ nhìn quanh bốn phía, mắt lờ đờ, cuối cùng thì thầm khẽ nói: “Thật ra người không phải do cha người sinh ra.”
“Vô nghĩa, ngươi lẽ nào lại do cha ngươi sinh ra sao?” Tô Thanh Miểu trợn trắng mắt.
“Đại tiên hiểu lầm rồi,” tiểu nữ quỷ vội vàng xua tay, “ý của ta là người không phải con ruột của Tô Văn Tường.”
Tô Thanh Miểu trợn to mắt, từ bên hông lấy ra một nắm hạt dưa, dúi cho Mạnh Bà một nắm, “Nói rõ hơn xem nào.”
“Ta cũng là vô tình nghe phu nhân và nhị tiểu… ác ma Tô Thanh Hòa nói.
Nàng ta nói, lúc đại phu nhân và lão gia thành thân thì đã có thai, đại phu nhân hôm ấy ngất xỉu ở ngoại ô, vừa vặn bị lão gia bắt gặp.
Lão gia nhìn thấy ngọc bội ở thắt lưng đại phu nhân, cảm thấy đại phu nhân chắc chắn không phải người bình thường, liền dốc sức công kích, đoạt được đại phu nhân.”
“Rồi sao nữa?” Tô Thanh Miểu nhổ một bãi hạt dưa, sốt ruột hỏi.
“Rồi lão gia và đại phu nhân thuận lợi thành thân, nhưng đại phu nhân lại nói mình chỉ là một cô nhi. Sau đó lão gia cũng chẳng giả vờ nữa…
Sau này đại phu nhân sớm hơn một tháng sinh ra đại tiên người, Chu Tú Lan khi ấy liên tục gieo vào tai lão gia rằng người là nghiệt chủng, lão gia liền càng chẳng giả vờ…”
“Cuối cùng đại phu nhân chỉ có thể cả ngày u uất không vui, chống chọi hơn mười năm, đến năm người mười hai tuổi thì cuối cùng không chịu nổi nữa mà qua đời…”
Tô Thanh Miểu nhanh chóng phân tích một chút, “Nói như vậy thì, ta không hẳn không phải là con của lão già khốn kiếp kia, mà cũng không hẳn là con của lão già khốn kiếp kia.”
Tiểu nữ quỷ nghe mà mặt đờ đẫn.
Tô Thanh Miểu nhìn đôi mắt ngu ngốc còn trong hơn Phùng Tú Nhi một chút, kiên nhẫn giải thích: “Ý là, ta có thể là nghiệt chủng, cũng có thể là sinh non?”
Tiểu nữ quỷ ngơ ngác gật đầu, “Chắc… là vậy.”
Phu nhân cũng không nói, nàng ta cũng không nghe thấy, nên cũng không biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hy vọng ta là nghiệt chủng.” Tô Thanh Miểu nghiêm túc suy nghĩ một phen.
Chúng quỷ…
Kẻ điên vẫn là kẻ điên, có thể nhìn thấy quỷ cũng là kẻ điên.
Mạnh Bà yêu kiều phe phẩy quạt tròn, “Biết đâu cha ruột của ngươi còn chẳng bằng lão già khốn kiếp này.”
Tô Thanh Miểu gật đầu, “Cũng phải.”
“Tuy nhiên không sao, chuyện như Đảo Phản Thiên Cương này, quy trình ta thuộc làu.”
Vừa nói nàng vừa đi ra ngoài, tiểu nữ quỷ đáng thương nhìn Tô Thanh Miểu, “Đại tiên, người thật sự không quản chúng ta nữa sao?”
“Ta đã kể cho người bí mật này rồi, lúc còn sống ta chưa bao giờ lắm mồm như vậy, chỉ sợ lắm mồm sẽ hại c.h.ế.t mình.”
“Chết rồi đứt lưỡi, khó khăn lắm mới lắm mồm được một lần…”
Tô Thanh Miểu vội vàng cắt lời tiểu nữ quỷ đang ấp a ấp úng, “Ta sẽ phá bỏ chú thuật trong phủ này, rồi vẽ cho mỗi con quỷ các ngươi một lá bùa mang theo.”
“Đến nửa đêm các ngươi thay phiên hiện thân đi dọa lão già khốn kiếp kia…”
“Khi thời cơ đến, ta tự khắc sẽ đến rửa oan cho các ngươi.”
Chúng quỷ nghe vậy đều hò reo vui mừng.
“Tuy nhiên, lá bùa hiện thân này chỉ có thể duy trì một canh giờ. Các ngươi đừng dùng cùng lúc, phải dùng tiết kiệm…”
Tô Thanh Miểu sợ đám quỷ này lãng phí giấy bùa, nên cặn kẽ dặn dò.
Xử lý xong, nàng vỗ vỗ tay rồi dẫn Mạnh Bà rời khỏi Tô phủ.
“Đại tiên, Tiểu Thúy nhờ ta hỏi người khi nào thì thời cơ đến?” Phùng Tú Nhi đuổi theo, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Tiểu Thúy là quỷ tỷ muội đầu tiên mà nàng kết giao, việc của nàng ấy nàng ta tự nhiên rất để tâm.
Tô Thanh Miểu lắc đầu nguây nguẩy, giả bộ vẻ cao thâm khó dò, “Thiên cơ bất khả lộ.”
Tự nhiên là cho đến khi vơ vét sạch tiền tài của Tô gia thôi…
“Tiểu y quan, chúng ta đây là đi đâu?”
Mạnh Bà dùng quạt che miệng ngáp một cái.
Tô Thanh Miểu vẫn lắc đầu nguây nguẩy, cố ý làm ra vẻ cao thâm khó dò, “Thiên cơ…”
“Ngươi có tin ta bảo cái lão Diêm Vương c.h.ế.t tiệt kia thu hồi Thiên Nhãn của ngươi không?”
Tô Thanh Miểu vội vàng giữ chặt cái đầu đang lắc lư, ‘hề hề’ cười một tiếng, “Bà à~ ngươi làm vậy thì không đúng đạo lý rồi nha.”
“Lát nữa đến nơi ngươi sẽ biết, đảm bảo ngươi hài lòng.”
Tô Thanh Miểu: Thực mẹ nó uất ức! Đại sư huynh, nhị sư huynh, tam tứ ngũ lục thất sư huynh, còn có sư phụ nữa chứ~
Các người thật sự nhẫn tâm để tiểu bảo bối nhà mình chịu đựng sự ức h.i.ế.p này sao? Lại bị một tên Diêm Vương bé nhỏ nắm thóp,
còn bị người tình cũ của hắn uy h.i.ế.p nữa chứ! Huhu, hài tử ngoan đây, sẽ không sờ m.ô.n.g Vương Mẫu nữa đâu, muốn sờ thì sờ của Ngọc Đế…
Mạnh Bà: Vẫn là đừng để tiểu y quan biết chuyện đó thì hơn, nếu không sẽ chẳng còn gì để uy h.i.ế.p nàng ấy nữa, lão nương cứ thoải mái được giây nào hay giây đó.
Dù sao thì cũng có Diêm Vương chịu đựng cơn thịnh nộ như sấm sét của người đứng sau tiểu y quan, cùng lắm thì chia tay rồi bỏ trốn, đầu thai xuống nhân gian làm một tiền viện chủ mẫu cũng không tệ,
ở hậu viện nuôi bảy tám vị tướng quân, thượng thư, thị lang gì đó…
Một người một quỷ đều ôm những suy tính riêng, không lâu sau đã đến nơi.
“Đây là…”
Mạnh Bà ngẩng đầu nhìn nơi vô cùng náo nhiệt.
Tô Thanh Miểu cười gian xảo: “Thiên đường nhân gian.”
Vừa nói nàng vừa chắp tay sau lưng, sải bước đi vào.
Mạnh Bà theo sau bước vào, nàng ta muốn xem thử cái nơi gọi là Túy Tiên Lâu này rốt cuộc có gì mà lại là thiên đường nhân gian.
Hai người vừa bước qua cánh cửa lớn, liền khiến mọi người quay sang nhìn, nhất thời cả đại sảnh yên tĩnh như tờ.
“Đã lâu không gặp nha~ đối tác.” Tô Thanh Miểu dựa vào quầy, chào hỏi Hồng Vân.
Hồng Vân nhất thời không nhớ ra, “Người là…”
Tô Thanh Miểu cúi đầu nhìn mình, quên mất chưa biến thân.
“Bà la la tiểu ma tiên~ U la la, toàn thân biến!” Tô Thanh Miểu tay làm động tác,
cuối cùng một tay chống nạnh, một tay chỉ vào đầu mình, “Không sai, ta chính là Tô Đại Pháo đây!”