Mạnh Bà Đều Là Tỷ Muội Thân Thiết Của Ta: Ta Sao Lại Sợ Quỷ Chứ ?

Chương 83



Buông Tha Đại Dì Của Ta!

“Ngươi nhịn một chút, trong tay ta bây giờ không có binh khí nào tiện tay hơn.” Tô Thanh Miểu đuổi theo Châu Tú Lan,

“Đến lúc đó ta sẽ đỡ đẻ cho ngươi.”

Đỡ rồi ăn luôn là vừa! Một Thằng Xà thần thú mà lại là một kẻ si tình, m.a.n.g t.h.a.i con của một con rắn nhỏ bình thường còn bị người ta bỏ rơi.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Hơn nữa, cái trứng kia căn bản không chịu nổi linh khí của nó, vậy mà còn muốn ly hôn rồi nuôi con, đúng là ngốc như chủ nhân của ngươi vậy.

Tô Thanh Miểu trong lòng thầm giễu cợt Ngũ sư huynh Trạch Tịch Thượng Thần của mình, luôn cam tâm tình nguyện gánh tội thay nàng, bị sư phụ trách phạt.

Có lần nàng lén nướng con hạc tiên mà sư phụ mới có được.

Bị sư phụ phát hiện, nàng liền lừa Ngũ sư huynh ra mặt làm chứng thay, Ngũ sư huynh nhìn miệng nàng đen sì mà cứng miệng nói là y đã ăn trộm,

Cuối cùng bị sư phụ phạt y phải dọn lò t.h.u.ố.c một nghìn năm.

Hắc Xà…

“Đại tiên, trong túi người còn có một con ma ngốc. Cũng khá tiện tay đó!”

“Ngươi không hiểu đâu, dùng ả không có khí thế bằng dùng ngươi.” Tô Thanh Miểu đuổi kịp Châu Tú Lan, hai tay kéo kéo Hắc Xà.

“Bà cô nương đây muốn xem ngươi chạy đi đâu.”

“Ngươi cái tiện nhân này! Đánh đập mệnh phụ triều đình giữa phố, ta muốn đi cáo ngự trạng!” Giọng Châu Tú Lan càng lúc càng lớn.

“A!”

Vừa nói liền bị Tô Thanh Miểu quất cho kêu lên.

“Mọi người mau đến xem đi… a!… Thế tử phi… a!… đ.á.n.h mẹ ruột mình rồi!”

Châu Tú Lan vừa la hét vừa bị quất cho kêu a a.

“Dù sao đi nữa thì cũng là mẹ ruột, Thế tử phi sao có thể độc ác đến vậy?”

“Đúng vậy, đúng vậy, tuy nói là mẹ kế, nhưng cũng không thể đ.á.n.h đập giữa phố.”

Trong đám đông đã có người bị Châu Tú Lan dẫn dắt, bắt đầu đứng trên đỉnh cao đạo đức mà phê phán.

Tô Thanh Miểu thờ ơ liếc nhìn người vừa nói, “Chào ngươi, chào ngươi, ngươi đem mẹ già của mình sống chung với gia súc, còn mình thì ngủ trên giường nệm lò xo lớn.”

“Ngươi!” Người phụ nữ vừa nói nhất thời nghẹn lời, làm sao nàng ta biết được chuyện nhà mình.

“Còn ngươi nữa!” Tô Thanh Miểu lại nói với một người khác,

“Ta làm sao? Ta đâu có mẹ, mẹ ta đã mất từ lâu rồi.” Người kia khinh thường nói.

“Mẹ ngươi đã chết, chẳng phải là bị ngươi đ.á.n.h c.h.ế.t sao?”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Người kia nghe vậy liền nhìn quanh, lén lút rụt về phía sau.

Mọi người thấy vậy lập tức hiểu ra Tô Thanh Miểu nói là thật.

“Hoàng Thành Tư vừa mới ra cáo thị rồi, Tô gia nhị tiểu thư g.i.ế.c hại hạ nhân trong phủ, thân mang mấy mạng người.

Là do Hoàng Thành Tư sứ đích thân c.h.é.m giết.”

“Cho nên không phải Thế tử phi đã hại c.h.ế.t nàng ta.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Tô Thanh Miểu quay đầu nhìn, là bà chủ quán hoành thánh.

Bà đại nương đó dành cho nàng một ánh mắt ‘yên tâm’.

Lại tiếp tục nói: “Thế tử phi còn lập ra Thu Dung Đường, để tất cả trẻ nhỏ, người già không nơi nương tựa đều có chỗ ở.”

“Có cơm ăn, hôm nay có thể giữa phố đ.á.n.h đập mụ béo này chắc chắn là có nguyên nhân!”

Quả nhiên lời vừa dứt, mọi người bắt đầu nhao nhao chỉ trích Châu Tú Lan.

“Hoàng Thành Tư đã ra cáo thị rồi, vậy thì nhất định không sai được.”

“Đúng vậy, còn dám ra đây giữa phố la lối, ta nhớ Tô phủ nhị tiểu thư đó từng cùng cha ruột mình đi thanh lâu đúng không?”

“Đúng vậy, đúng vậy, chuyện vừa xảy ra không lâu, Hồng Vân, chủ quán Túy Tiên Lâu đích thân nói đó.”

“……”

Châu Tú Lan thấy vậy điên cuồng gào lên: “Không phải, không phải như vậy! Các ngươi đừng bị ả ta lừa!”

“Chẳng lẽ còn muốn bị ngươi lừa sao? Mụ béo c.h.ế.t tiệt!” Bà chủ quán hoành thánh khinh thường nói.

Xoay người cầm lấy cây củi đốt của mình, “Thế tử phi chính là vị Bồ Tát sống của dân chúng ta.”

“Ngươi nếu còn dám hồ đồ vu vạ, bá tánh Bắc Chu sẽ không tha cho ngươi!” Vừa nói vừa vung gậy đ.á.n.h Châu Tú Lan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mọi người dưới sự dẫn dắt của bà chủ quán hoành thánh đều nhao nhao đuổi đ.á.n.h Châu Tú Lan.

“Ai… ai… bà con ơi… nghe ta nói!”

Tô Thanh Miểu giơ tay kiểu Nhĩ Khang lên hô lớn… không ai thèm để ý nàng.

“Ai! Bao cát xả giận của ta.”

Vốn dĩ định đ.á.n.h Châu Tú Lan để giải tỏa cơn giận, ai ngờ bây giờ nàng lại được tôn trọng hơn cả Bồ Tát.

Ngày mai phải đến miếu Bồ Tát bàn bạc xem có thể nhường cho nàng một chỗ không.

Tô Thanh Miểu tự mình đi đến quán hoành thánh, tự nấu một bát hoành thánh rồi ngồi xổm bên bếp lò ăn.

“Ôi trời đất ơi,”

Bà chủ quán hoành thánh lẩm bẩm c.h.ử.i rủa quay lại, liền thấy Tô Thanh Miểu đang ngồi xổm ở góc tường.

“Nha đầu con ngồi xổm ở đó làm gì? Hù đại nương giật cả mình, mau lại ngồi xuống đi.”

Tô Thanh Miểu nhét bát không vào lòng bà chủ, mặt mũi uể oải đi về phía bàn.

“Người đã phát tài rồi sao còn ở đây bày hàng bán nữa chứ.”

Bà chủ quán lại bưng một bát hoành thánh khác đưa cho Tô Thanh Miểu, “Chẳng phải người ta không thể quên gốc gác sao.”

Hôm đó bà ta về nhà, đào được một hũ vàng dưới gốc cây trong sân.

Nghe lời Tô Thanh Miểu cũng không khoe khoang rùm beng, bề ngoài cuộc sống vẫn như trước.

Tô Thanh Miểu nhếch môi cười, “Đại nương quả nhiên là không khổ mà vẫn cố chịu đựng.”

Bà chủ quán cũng không giận, xoa đầu Tô Thanh Miểu, “Sao trông con lại có vẻ không vui vậy?”

Cũng phải, bị mẹ kế vu oan, bị chỉ trích giữa phố thì tâm trạng đương nhiên không tốt.

Tô Thanh Miểu thở dài, “Người có hiểu cái cảm giác có đàn ông mà chỉ nhìn được chứ không ăn được, đến khi khó khăn lắm mới ăn được lại luôn bị ngắt quãng không?”

Bà chủ quán là người từng trải, lập tức hiểu ý Tô Thanh Miểu, “Sao? Thế tử ở phương diện đó không được ư?”

“Chuyện này à, chúng ta dân đen cũng có nghe qua. Ta cứ tưởng là lời đồn, xem ra là thật.”

“Thật đáng thương cho mỹ nhân nhỏ xinh đẹp như hoa của chúng ta.”

Tô Thanh Miểu phồng má, trợn tròn mắt, “Bảo bối lớn của ta lợi hại lắm đó!”

“Ai da, nói không rõ, không nói với người nữa, gói cho ta hai bát hoành thánh.”

Hạnh nhi và Tú nhi vẫn chưa ăn.

Vừa nói, nàng vừa móc mấy đồng tiền ra khỏi túi đặt lên bàn.

Bà chủ quán lại bỏ số tiền trên bàn vào túi của Tô Thanh Miểu, “Con giúp đại nương phát tài, đại nương sao còn có thể lấy tiền của con nữa.”

“Sau này con đến ăn hoành thánh, đại nương đều miễn phí cho con.”

“Vậy thì thêm hai quả trứng trà nữa.”

Tô Thanh Miểu nghe nói không mất tiền, liền mặt dày chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh vô tội nói.

“Được thôi… đừng nói là trứng, ngay cả con gà mái đẻ trứng cũng làm cho con!”

“Cũng được!” Tô Thanh Miểu liền thuận nước đẩy thuyền, “Làm một con béo một chút.”

Bà đại nương…

Thôi vậy, có cả một vại vàng mà, ăn uống được.

Tô Thanh Miểu vừa xách hoành thánh và thịt gà về vương phủ.

Liền nghe thấy giọng Bình Vương phi và Hoàng hậu Mộ Dung Thư,

“Lão Thư mau đi xem, hai nha đầu nhà người sao còn chưa đun nước sôi.

Một lát nữa Thụy nhi và Linh nhi tan học về mà phát hiện ra thì không ăn được nữa.”

“Bôn Ba Nhi Bá ngươi đi xem đi,” Hoàng hậu Mộ Dung Thư nói, “Đừng nói nữa, Thụy nhi này nuôi heo thật là giỏi.”

“Làm món chân giò heo chắc chắn thơm lắm…”

Tô Thanh Miểu bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng lao tới, “Buông tha đại dì của ta!”

Hoàng hậu Mộ Dung Thư và Bình Vương phi Thẩm Diệu Dung đang tự tay tắm rửa cho con heo mẹ nhỏ hoa.

Chỉ chờ nước sôi đến để nhúng lông cạo lông, đột nhiên nghe thấy tiếng hô của Tô Thanh Miểu, sợ đến mức lỏng tay.

Con heo mẹ nhỏ hoa chạy mất…