Mạnh Bà Đều Là Tỷ Muội Thân Thiết Của Ta: Ta Sao Lại Sợ Quỷ Chứ ?

Chương 92



“Thần đệ thấy để Vãn Vãn dùng quỷ dọa dẫm nữ nhân khô khan của Tây Việt kia cũng không tệ.”

Sùng Văn Đế cũng gật đầu: “Vừa hay mấy vị đại thần kia ngày nào cũng la lối đòi xử tội Vãn Vãn. Chẳng lẽ cứ để nàng ta ngày ngày ở trong đại lao Hoàng Thành Tư mãi sao? Chi bằng cứ để nàng ta đi sứ lần này, bất kể thành bại đều có thể lấy công chuộc tội, vẫn là Vãn Vãn thông minh nhất.”

Thái tử…

Nàng ta chỉ ở đại lao Hoàng Thành Tư có một đêm thôi, mà cái giường lớn kia còn mềm mại, thoải mái hơn cả giường trong Đông Cung của y nữa.

“Phụ hoàng, vạn nhất Vãn Vãn ở Tây Việt gây họa thì sao?”

“Chỉ sợ nàng ta không gây họa!” Sùng Văn Đế không nghĩ ngợi gì đáp lời: “Mạnh Bà còn là tỷ muội tốt của Vãn Vãn, ngươi nói cho dù có làm Tây Việt náo loạn long trời lở đất, nữ nhân khô khan kia có xử tử Vãn Vãn và Trì nhi đi chăng nữa.”

“Thì cũng chỉ là một chuyến du ngoạn Địa phủ một ngày thôi, có khi còn được thiết đãi đồ ăn thức uống thật ngon nữa là.”

Có Vãn Vãn trong tay, như có được một báu vật vậy!

Trẫm là hoàng đế, nay đã có thể buông xuôi mọi chuyện rồi.

Thái tử…

Như vậy thật sự ổn chứ?

Là quá ổn ấy chứ.

Thái tử tự hỏi tự đáp trong lòng.

“Được rồi, Trì nhi, con mau về nghỉ ngơi đi. Việc không nên chậm trễ, ngày mai hãy khởi hành.”

“Thái tử cũng về Đông Cung thu dọn chút đi, con cũng theo cùng.”

Sùng Văn Đế bắt đầu đuổi người, ngài đã nóng lòng muốn nghe xem nữ nhân khô khan Tuyền Cơ kia sẽ bị nhục mặt ra sao.

“Còn về những thứ cống nạp lần này, cứ để Vãn Vãn tùy cơ ứng biến đi, trẫm tin tưởng Vãn Vãn.”

Chủ yếu là hiện giờ quyền lực tài chính đều nằm trong túi tiền nhỏ của Vãn Vãn, cống nạp thứ gì trẫm nói không tính.

“Tuân lệnh.”

Tiêu Cảnh Trì nhận lệnh, khẽ gật đầu chuẩn bị lui ra.

“Khoan đã.” Thái tử Tiêu Bắc Hạc lên tiếng ngăn lại: “Đây là thịt do ngự trù làm, A Trì hãy mang về cho Thế tử phi.”

“Đừng để Thế tử phi lại đến bên Mẫu hậu mách tội ta không cho nàng ấy ăn thịt nữa, ta thật oan uổng!”

Câu này Thái tử ghé tai nói nhỏ, y sợ Sùng Văn Đế nghe thấy sẽ không nói hai lời mà lại ban cho y một trận ‘quan tâm yêu thương’.

Tiêu Cảnh Trì xách hộp cơm, khẽ cười nói: “Hoàng huynh, Vãn Vãn không nói là loại thịt này, nhưng đệ vẫn thay nàng ấy tạ ơn huynh trưởng.”

Thái tử gãi gãi trán, ai có thể nói cho y biết rốt cuộc là khi nào y không cho nàng ấy ăn loại thịt nào rồi chứ?!

“Ta thấy để Nhị hoàng tử cũng đi cùng, xem như là để rèn luyện vậy.” Bình Vương đặt chén trà trong tay xuống.

Chỉ một ánh mắt Sùng Văn Đế liền hiểu ra, lập tức bổ sung: “Vẫn là Hoàng đệ suy nghĩ chu đáo.”

Nếu không để con trai Khúc Tư đi cùng, e rằng Hoàng hậu và Bình Vương phi sẽ nuốt sống hai huynh đệ bọn họ mất.

Nhị hoàng tử Tiêu Bắc Luân lúc này đang đi khập khiễng trong sân viện của mình để phục hồi.

Đồng thời còn đang hưởng thụ sự quan tâm từ các loại bổ phẩm do Hoàng Quý phi Khúc Tư gửi tới.

Hoàn toàn không hay biết mẫu phi của mình đã tự đào một cái hố lớn cho y.



Bình Vương và Tiêu Cảnh Trì cha con hai người nhanh như ngựa phi thêm roi trở về Bình Vương phủ.

Suốt đường không nói gì, ai nấy đều vội vã bước về viện của thê tử mình.

Bình Vương: Chuyện Trì nhi và Vãn Vãn đi Tây Việt vẫn cần phải thăm dò ý kiến của thê tử mình.

Tiêu Cảnh Trì: Mang thịt cho Vãn Vãn ăn.

Trong Thanh Phong viện, Hạnh nhi cầm quả bóng da cùng Tú nhi và heo mẹ Hoa Hoa chơi đùa vui vẻ vô cùng.

Tiêu Bắc Linh và Tiêu Cảnh Thụy kéo tiểu hắc xà đo đạc một khoảng đất trống ở góc tường trong sân viện.

Nói là muốn xây riêng một cái chuồng heo cho ‘dì cả’ của tẩu tẩu.

“Hạnh nhi, ta và Thế tử phi có chuyện quan trọng cần bàn bạc, ngươi trông chừng bọn chúng đừng đến gần phòng.”

Tiêu Cảnh Trì nghiêm mặt dặn dò.

Hạnh nhi ngẩng đầu, lại gật gật.

“Thế tử cứ yên tâm đi ạ, chúng ta bảo đảm không lại gần!” Phùng Tú nhi, khuôn mặt quỷ nhỏ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Cứ thế bay thẳng vào!

Lời Thế tử nói hệt như khi cha nàng ấy lừa nàng ấy ngày trước vậy.

Thật ra là muốn mình và đệ đệ làm việc nhiều hơn, còn chàng thì ở trong phòng ngủ nướng với nương.

Hừ! Lừa tiểu quỷ sao, nàng ấy thông minh lắm đó!

Tiêu Cảnh Trì đặt hộp đựng thức ăn trong tay lên bàn đá bên cạnh: “Những thứ này cho bọn ngươi ăn.”

Tú nhi nghe xong, lập tức ném quả bóng trong tay xuống, ‘xoẹt’ một cái đã bay đến trước bàn đá.

Tiêu Cảnh Trì hài lòng gật đầu, tăng nhanh bước chân vào nhà đóng cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đến bên giường, nhìn thấy Tô Thanh Miểu chu môi nhỏ nhắn, lúc đóng lúc mở, thỉnh thoảng còn phun ra một bong bóng nhỏ.

Chàng cười cưng chiều, cúi người hôn nhẹ.

Tô Thanh Miểu chợt mở bừng mắt, đôi mắt lấp lánh: “Chàng không phải đi Hoàng cung sao? Sao lại nhanh vậy?”

“Không phải nàng nói tối nay có chính sự của việc ‘ngủ’ sao? Ta không muốn nàng lại thất vọng, nên đã vội vàng trở về.”

Tiêu Cảnh Trì nhanh nhẹn lên giường chui vào trong chăn.

Tô Thanh Miểu: “...Ta là thật sự muốn ngủ.”

“Ừm, ta biết.”

Tiêu Cảnh Trì lại một nụ hôn khẽ rơi trên trán Tô Thanh Miểu.

Tô Thanh Miểu…

Thôi thôi, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi vậy.

Haha, hiểu lầm tốt, hiểu lầm tốt.

Linh lực của lão nương sắp trở lại rồi!

Nàng ngược tay rút ra một lá phù, dùng chưởng phong dán lên cửa, lập kết giới bao quanh căn phòng với thế giới bên ngoài.

Người hay quỷ bên ngoài đều không vào được cũng không nghe thấy tiếng động.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Thanh Miểu lê tấm thân mệt lả, cánh tay thon thả trắng nõn nhanh chóng vươn ra khỏi chăn.

Trong đầu lẩm nhẩm khẩu quyết, ngón tay khẽ xoay chuyển, đầu ngón tay ‘phụt’ một tiếng, bùng lên một đóm lửa nhỏ màu xanh.

Nàng lại đổi một khẩu quyết khác, ngón tay nhanh chóng vẽ phù trong không trung, một tấm phù giấy liền nhanh chóng vẽ xong.

“Chà chà, cuối cùng cũng không cần phải rạch ngón tay để vẽ phù nữa rồi.” Tô Thanh Miểu cười hắc hắc.

Mạnh Bà nói ngủ với Tiêu Cảnh Trì một lần linh lực sẽ hồi phục một chút, nàng để kiểm chứng điều này, cả đêm đã ‘xoay xở’ không ít lần.

May mà nam nhân bên cạnh này thể lực vẫn còn ổn.

Nàng nhìn Tiêu Cảnh Trì đang phơi n.g.ự.c trần, lông mi khẽ run rẩy khi nhắm mắt.

Tô Thanh Miểu cười gian một tiếng, vén chăn chui vào trong.

Linh lực nhiều thêm chút nữa~

Niềm vui hồi phục linh lực đã hơn hẳn niềm vui được ‘ăn thịt’ rồi.

Dù sao có linh lực rồi, nàng có thể càng thêm tứ vô kị đạn mà làm càn làm bậy.

Khỉ già ở trên trời, khỉ con xưng bá vương, ha ha ha ha…

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Hắt xì!”

“Hắt xì!”

“Hắt xì!”

Ngoài chín tầng mây, một nhóm lãnh đạo Thiên giới không hẹn mà cùng hắt hơi.

Thiên Y Đại Đế đang bế quan bấm ngón tay tính toán.

E là phải thông báo cho bảy tên tiểu tử kia, cần siêng năng tu hành hơn nữa rồi.

Đáng thương thay cho ngài đã sống mấy chục vạn năm, nay vì một tiểu đồ đệ đang bế quan.

Cứ thế khiến tu vi của mình lại tiến thêm một bước.

Đáng thương thay cho bảy đồ đệ của ngài, vì tiểu sư muội của bọn họ.

Cứ thế chen chân vào địa vị ‘Thượng Thần’.

Ban đầu sao lại thấy con khỉ nghịch ngợm, tinh quái gây họa này giống như một cục bánh trôi nước.

Trắng nõn mũm mĩm đáng yêu đến vậy chứ?

Thiên Y Đại Đế nghĩ thầm trong lòng, thở phào một hơi dài.

Mau chóng tu luyện thêm chút nữa đi, dốc hết xương cốt già nua này, bằng không tiểu khỉ nghịch ngợm kia bị thiệt thòi thì phải làm sao đây.



Mãi đến giữa trưa, Tô Thanh Miểu mới thần thanh khí sảng mở cửa phòng.

“Ái chà!” Dưới chân suýt chút nữa bị thứ gì đó vấp phải một cái: “Cái quái gì vậy?”

“Đại tiên~ Là tiểu bảo bối quỷ c.h.ế.t đói của nàng đây.”

Phùng Tú nhi nằm sấp trên đất, run rẩy vươn cánh tay, cả người sưng vù.

“Ngươi đổi dung mạo đấy à?” Tô Thanh Miểu ngoáy ngoáy ghèn, nhìn một hồi lâu.

Mới nhận ra con quỷ trước mặt.

“Người ta muốn vào phòng tìm Đại tiên, nhưng không biết vì sao cứ hễ lại gần là bị b.ắ.n bay ra ngoài.”

“Rồi người ta không tin, càng dùng sức thì càng bị b.ắ.n bay xa hơn…”

“Cứ thế bị b.ắ.n suốt cả đêm.”

Phùng Tú nhi vẻ mặt tủi thân, chuyện muốn lén nghe lén nhìn thì không đả động nửa lời, nàng ta đúng là một tiểu quỷ thông minh.