Mặt Nạ Ngọc

Chương 13



22.

 

Xe ngựa không chở chúng ta đến tận Chiêu Bình.

Dọc đường, ta nôn khan rất nhiều, nên cứ nằng nặc đòi cưỡi lừa.

 

Dương An tìm mãi, cuối cùng chỉ tìm được một con lừa già què chân.

Ta leo lên lưng con lừa, than thở rằng bây giờ có thai, thân thể thật không còn nhanh nhẹn như xưa.

 

"Sao nó không đi?"

"Nó có đi, nhưng vì chân què, tuổi lại già, nên đi chậm lắm."

 

"Nói bậy, có thể nó đói quá nên không đi nổi nữa."

"Đúng đúng đúng, nó đói rồi, nàng có muốn cho nó ăn củ cải không?"

 

"Được, chàng treo củ cải trước mặt nó, nó ngửi thấy mùi sẽ đi thôi."

Dương An lấy một củ cải, treo lên một cái gậy, đưa ra trước mặt con lừa già.

 

"Sao nó vẫn chưa đi?"

"Có lẽ nó không đói."

 

"Nói bậy, có lẽ nó không thích ăn củ cải."

"À? Thế thì vừa hay ta có cỏ khô đây, cho nó ăn vậy."



 

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, con lừa già vẫn không nhúc nhích nửa bước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta chán nản trượt khỏi lưng lừa: "Thôi vậy, ta không cưỡi lừa nữa, chúng ta đi bộ đi."

 

Lại đi bộ thêm mấy dặm đường, đồ đạc chất trên lưng lừa, Dương An vừa điều khiển lừa, vừa phải nắm tay ta, mệt đến mức mồ hôi nhễ nhại.

"Dương An, chàng không giận sao?"

 

Chàng nắm tay ta chặt hơn: "Vì sao phải giận? Nàng đi cùng ta đến Chiêu Bình, ta rất vui."

"Chàng không thấy thiếp vô lý sao?"

"Không hề."

 

"Chàng không thấy thiếp đáng ghét sao?"

"Chưa bao giờ nghĩ vậy."

 

"Thế nhưng chàng chưa từng nói yêu thiếp."

"Khi nàng ngủ, ta đã nói hàng vạn lần rồi."

 

editor: bemeobosua

 

Nụ cười trên mặt ta ngày càng rạng rỡ:

"Ha! Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi sao? Thiếp đã bảo sao ngày nào chàng cũng lén lút lẩm bẩm gì đó khi thiếp ngủ, a~ không ngờ chàng lại yêu thiếp đến vậy."

 

"Dương An, thiếp thật sự rất vui. Ai da~ chàng đừng ngại mà, ở đây chỉ có hai chúng ta, ừm, còn có một con lừa... ừm, còn có một đứa bé trong bụng nữa..."

 

"Sau này con của chúng ta gọi là Vạn Lần có được không?"

Dương An, sao chàng lại đi nhanh thế!!!

 

(Hoàn)