Mặt Nạ Ngọc

Chương 2



3.



 

Chu Ngọc trông có vẻ mệt mỏi lắm, chắc là vừa bận việc ở cửa hiệu xong mới vội vã trở về. Ta đi đến gần hắn ta, thân mật khoác lên cánh tay. Chu Ngọc hơi cúi đầu, tay cũng tự nhiên đặt lên eo ta.



 

Ta trả lời câu hỏi vừa rồi của hắn ta:

 

"Vừa nghe thấy tiếng động, nên đến xem thử."



 

Cảnh tượng hết sức bình thường, nhưng không hiểu sao lại chọc giận A Sửu. Hắn đập mạnh xiềng xích mấy cái, phát ra tiếng động lớn, đôi mắt đầy s/át k/hí.

 

Sắc mặt Chu Ngọc trầm xuống, nhìn về phía A Sửu, khóe miệng nhếch lên đầy mỉa mai:



 

"Ta tốt bụng thương xót ngươi, cho ngươi một cái sân riêng, hàng ngày sai người mang cơm đến, ngươi lại không biết đủ."



 

Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, cơn giận của hắn lại tan biến như khói. Hắn móc từ trong n.g.ự.c ra một bình ngọc, ném xuống trước mặt A Sửu, khóe miệng mang theo một nụ cười, lên tiếng:

 

"Thuốc hôm nay, đừng quên uống."



 

Nói xong hắn nắm tay ta ra khỏi cổng sân. Trước khi đi ta ngoái đầu nhìn lại, A Sửu nắm chặt hai tay, mắt tràn ngập căm hận.

 

"Ngọc lang, vừa rồi chàng cho hắn thuốc gì vậy?"



 

"Thuốc chữa bệnh não của hắn, mỗi ngày đều phải uống."

 

Chu Ngọc dừng bước, nhẹ nhàng giải thích với ta:



 

"Tinh thần hắn có vấn đề, ta sợ hắn ra ngoài làm hại người khác nên mới xích hắn lại, không phải là không có tình người. Bị xích lại quả thật không dễ chịu. Đợi bệnh của hắn khỏi, ta sẽ thả hắn ra, những ngày này, nàng đừng đến cái sân đó nữa, ta sợ hắn làm tổn thương nàng, được không?”



 

Ta gật đầu. Tức Nguyệt vừa lấy giấy bút về, thấy ta và Chu Ngọc thì đi theo sau hai người chúng ta, trở về viện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không ai để ý đến một tên đi/ên xấu xí. Cuộc sống lại trở về yên tĩnh.



 

Khi ta đến ao sen lần nữa, không còn nghe thấy tiếng xiềng xích loảng xoảng nữa.

 

4.

 

Sạp son phấn nhà Chu gia gần đây làm ăn rất phát đạt, Chu Ngọc bận rộn giải quyết công việc, lần nào cũng phải đến tận khuya mới trở về.

Chàng gột rửa sạch sẽ mùi son phấn trên người rồi mới lên giường, nằm sát bên ta.

 

Chu Ngọc có một dung mạo rất đẹp, da trắng như ngọc, mi dài tựa lông quạ.

Khi cười, dáng vẻ thanh tú nhã nhặn, trong trẻo rạng ngời.

 

Khi không cười, gương mặt lạnh lùng, thanh tao thoát tục.

Nhưng chẳng ai hay, sau lớp áo ngoài, thân thể chàng lại đáng sợ đến nhường nào.

Từng vết sẹo đã lành chằng chịt khắp lưng, lớn nhỏ không đều, nông sâu khác biệt.

 

Chàng nói với ta, đó là lúc nhỏ chàng ăn nhầm thuốc mỡ dùng để chế son phấn, bị trúng độc và nổi mụn mủ.

Chàng nói vì thế mà đã khóc ròng rã ba ngày ba đêm, đau đớn không chịu nổi, cắn đứt một miếng thịt trên cánh tay.

 

"Ngọc Lang, những chữ chàng dạy, ta đã học thuộc hết rồi." Ta trở mình, kề tai chàng nói.

"Chỉ còn một chữ này ta không biết."

 

Ta nắm lấy tay chàng, lấy ngón tay làm bút, viết từng nét một chữ "囊" vào lòng bàn tay chàng.

Chu Ngọc lười biếng cười một tiếng: "Chữ nhiều nét quá là nàng không nhận ra sao? Đây là chữ 'năng' trong 'da thịt', lần này phải nhớ cho kỹ đấy."

 

Dung nhan như ngọc, da thịt như tơ, lòng dạ ác q/uỷ.

Đ/ánh tráo mặt trời, nhận lầm Chu Lang.

 

editor: bemeobosua

 

Bàn tay vô thức nắm chặt, ta lại vội buông ra, như lơ đãng khẽ vuốt ve tấm lưng Chu Ngọc.

Khi chàng gần ngủ, ta lại khẽ hỏi:

"Ta là con gái kẻ m/ổ heo, vì sao chàng lại lấy ta?"

 

"Bởi vì Liên Liên đối xử với ta rất tốt, ta vừa thấy đã thích nàng rồi."

Căn phòng tối không đèn, yên tĩnh vô thanh.

Đôi mắt chàng trong veo, khiến tim ta đập loạn nhịp.