6.
Hai lọ thuốc mỡ còn lại, Chu Ngọc nói với ta, một lọ bán cho Trần Khẩu Tử, người mà từ nhỏ mặt đã nổi mụn nhọt, không dám gặp người khác. Vì thương tình, chàng đã bán rẻ cho hắn.
Lọ còn lại bán cho cô nương họ Vương, vốn đã được hứa gả cho một gia đình, nhưng vì trên mặt đột nhiên nổi mụn nhọt mà bị từ hôn.
Cô nương đau lòng, vì muốn chữa trị khuôn mặt nên mới sai người đến mua.
"Ngọc Lang, lọ thuốc mỡ đó sao lại thần kỳ vậy, thật sự chữa được mụn nhọt sao?"
"Không thần kỳ đến thế, chỉ là làm giảm bớt triệu chứng mà thôi. Cô nương họ Vương đã xem qua không ít thầy lang, đều khó mà trị dứt mụn nhọt, giờ đây cũng chỉ là vái tứ phương thôi."
Chu Ngọc mân mê cái túi thơm trong tay, nhìn tới nhìn lui, vuốt ve mãi không buông.
Trên đó có thêu một con cá chép màu vàng, không có hoa văn đặc biệt nào khác, tay nghề của ta còn non nớt, không biết thêu những hoa văn cầu kỳ.
Chỉ vì chữ "Ngọc" và chữ "Ngư" (cá) phát âm gần giống nhau nên ta mới học thêu cá.
Chàng đâu phải Chu Ngọc thật, có gì đáng để xem đâu chứ?
7.
Khi đêm xuống, trái tim ta lại vô cớ đập loạn nhịp.
Ta nhẹ nhàng vuốt ve lồng n.g.ự.c qua lớp áo xanh, cố làm dịu đi sự xao động trong lòng.
Chu Ngọc vừa từ ngoài trở về.
Ta biết, chàng vừa sang sân của A Sửu, ở đó một lúc lâu.
Lúc đi ra thì dáng vẻ vô cùng vội vàng.
Trong phòng, chàng muốn tìm kiếm thứ gì đó, nhưng vì có ta ở đây nên không tiện hành động.
Ta vờ ra nhà xí, nấp sau cánh cửa nhìn chàng lục tung khắp phòng.
Có phải chàng đang tìm con cá đan bằng cỏ không?
8.
Ta là con gái nhà m/ổ heo, nhưng không phải là kẻ ngây thơ khờ dại.
Khi ta gi/ết người, cũng như khi m/ổ lợn, d/ao vung lên rồi ch/ém xuống.
M/áu nóng văng lên mặt, cảm giác cũng chẳng khác gì m/áu lợn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu Quỳnh muốn có tấm da thịt của ta, nhưng lại không dám ra tay với một cô gái m/ổ heo, thế là ả dụ dỗ em trai mình là Chu Ngọc cưới ta.
Nếu ta thuận theo, kết cục sau này sẽ là bị giam cầm, bị ép uống thuốc, bị châm kim rút m/áu, để đổi lấy da thịt cho ả.
Khi ả tỏ vẻ thân thiết, dẫn ta về nhà, ta tận mắt thấy người con gái bị ả giam cầm.
Khắp người đầy những vết mụn mủ, tóc tai rũ rượi, miệng không ngừng chảy dãi, đã không còn ra hình người nữa.
Ban đầu ta không biết nguyên nhân khiến ả ra nông nỗi đó.
Ta chỉ thấy kinh hoàng và lo sợ.
Sau đó, ta lại thấy "A Sửu", hắn đang bị "Chu Ngọc" rút m/áu.
Khuôn mặt "Chu Ngọc" đầy vẻ điê/n cuồng, hắn muốn hai người đổi m/áu cho nhau, trên gương mặt tuấn tú ấy đầy rẫy t/ội á/c và lòng t/ham.
Cứ như làm vậy thật sự có thể duy trì vẻ đẹp vĩnh cửu.
Khi đó ta nghĩ, lòng người quả là thứ đáng sợ hơn cả bản chất xấu xa của s/úc v/ật.
editor: bemeobosua
Thế nên, để tránh kết cục thảm thương như người con gái kia và A Sửu.
Ta ra tay trước, cầm d/ao m/ổ heo rạch bụng Chu Quỳnh.
Khi m/áu văng lên mặt, trái tim ta bắt đầu co thắt, đ/ập đi/ên cu/ồng vì phấn khích.
Từ ngày đó, tim ta có bệnh, như một vết mụn đ/ộc không thể khoét bỏ, cứ thế tồn tại.
Nó chỉ cuồng loạn đ/ập thình thịch trong cơ thể ta, cùng với dòng m/áu nóng.
Cũng như cái đêm ta phát hiện ra Chu Ngọc là giả, tim ta đập dữ dội, nhanh đến nỗi như muốn rớt ra ngoài.
Thật là thú vị.
"Bởi vì Liên Liên đối xử với ta rất tốt, ta vừa thấy đã thích nàng rồi."
Ha ha.
Ta nhớ mình đã từng hỏi Chu Ngọc câu hỏi này thật, chàng ấy đã nói:
"Bởi vì Liên nhi xinh đẹp, ta thích Liên nhi."
Ít nhất, tên Chu Ngọc giả này, sẽ không thật sự muốn tấm da thịt của Hồ Liên Nhi ta, đúng không?