Mặt Nạ Ngọc

Chương 7



Bụng đã tròn một vòng, Chu Ngọc còn cố nhét thêm nhiều món ăn cho ta.

"Liên Liên, bánh củ năng này ngon lắm, nàng nếm thử đi."

"Liên Liên, nàng gầy quá, phụ nữ sinh nở đã không dễ, nên ăn nhiều một chút thì tốt hơn."

 

editor: bemeobosua

 

Chàng khẽ giữ lấy eo ta, sau lưng là đám bà vú, nha hoàn vây quanh, dọn đường cho ta.

"Cửa hiệu bận rộn như thế, Ngọc Lang không cần đi cùng thiếp đâu, kẻo phụ thân lại tức giận."

 

Ta ân cần nói, Tức Nguyệt nghe vậy vội bước lên một bước:

"Lang quân, nô tỳ sẽ chăm sóc phu nhân thật tốt."

 

Mọi chuyện đang rơi vào bế tắc, trong lòng Chu Ngọc cũng đang lo lắng, sau khi suy nghĩ, chàng gật đầu:

"Các ngươi hãy hầu hạ phu nhân cẩn thận, có việc gì thì phái người đến báo."

 

Chàng dặn dò đám hạ nhân xong, mới buông tay ta ra, sải bước đi xa.

Tức Nguyệt đỡ tay ta, đi được một lát, nàng nghiêng đầu nhìn đám người đi theo phía sau.

 

"Vừa rồi mới nhớ ra, phu nhân có thai, Lang quân mới đặt mua một chiếc ghế gỗ trắc vàng, có thêm đệm mềm, tính ngày thì hôm nay cũng đã đến lúc lấy rồi, hai ba người các ngươi đi đến Bảo Trai Các lấy về đi nhé, cẩn thận chút, đừng để sứt mẻ gì."

 

Mấy bà v.ú và nha hoàn đi rồi, phía sau chỉ còn lại hai người.

Ta chỉ vào Chiết Liễu nói: "Ngươi đến nhà cô nương họ Vương, hỏi xem loại son phấn hôm đó nàng dùng thế nào? Ngày kia, ta muốn mời nàng đến gần Quan Tương ngắm hoa."

 

Chiết Liễu vâng lời, rồi đi rất nhanh, chỉ còn lại một nha hoàn nhỏ theo sau.

Tức Nguyệt lại sai nàng ta đi mua một ít bánh trái thức ăn, cũng đuổi đi.

Có được khoảng trống, ta lập tức quay bước trở lại, tay ôm bụng đi rất vội.

 

Đến hẻm Liễu, nơi này đã đổ nát, đi sâu vào trong, cửa nhà đóng kín, gần như không có bóng người.

Giữa cảnh tiêu điều lộn xộn, ta đẩy một cánh cửa sân, đi vào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nơi đây rất tĩnh lặng, tiếng xiềng xích kéo lê và tiếng đập cửa yếu ớt nghe rõ hơn.

Nhưng như vậy cũng là vô ích.

Ta mở khóa cửa phòng, người bên trong ngước đầu lên, thấy ta, giật mình hoảng sợ.

 

Tiếng xiềng xích kéo lê lại càng lớn hơn.

Ta lôi hắn vào trong phòng, hắn vùng vẫy cánh tay đầy kinh hãi, vô thanh gào thét.

 

Ta khẽ nhếch môi, ấn đầu hắn nhìn vào bên trong. Ở đó, có một bộ hài cốt đang mặc chiếc áo khoác màu hồng cánh sen.

Hắn chắc chắn còn nhớ, đó là màu sắc mà a tỷ hắn thích nhất, là bộ quần áo mà ả hay mặc nhất.

 

Nhìn bộ dạng hắn kêu gào sợ hãi, cũng không uổng công ta đêm khuya đào t/hi th/ể Chu Quỳnh lên.

Ta lại vặn đầu hắn quay về phía mình, dịu dàng cất lời:

 

"Ngọc Lang, chàng đừng sợ, đó là th/i th/ể a tỷ chàng, ả là thân tỷ tỷ của chàng, sẽ không hại chàng đâu."

 

"Tên Chu Ngọc giả đã đổi khuôn mặt của chàng, chiếm lấy thân phận của chàng, làm Lang quân của Chu phủ, oai phong biết bao, phụ thân chàng vẫn chưa phát hiện ra đâu, nhưng thiếp sẽ giúp chàng đ/oạt lại thân phận."

 

"Chàng mau nói cho thiếp biết, hắn đã đổi khuôn mặt với chàng như thế nào, thiếp sẽ nói với phụ thân, bằng không phụ thân sẽ không tin chàng đâu."

Ta lấy bút mực trên bàn xuống, đặt trên mặt đất, giúp hắn mài mực.

 

"Viết xuống đi, Ngọc Lang, khi về phủ, thiếp sẽ mời thầy thuốc chữa giọng cho chàng, lúc đó chàng có thể nói được rồi."

Chu Ngọc run rẩy, mềm nhũn ngã trên mặt đất.

 

Ta trừng mắt nhìn hắn, nước mắt lưng tròng, vờ như đứng dậy bỏ đi:

"Thôi vậy, có lẽ chàng chỉ là A Sửu mà thôi, chỉ là thiếp đêm đêm mơ thấy Lang quân của mình bị đổi thân phận, bị người ta bắt nạt, nên mới nghĩ sai rồi, trên đời này làm gì có thuật hoán đổi dung mạo chứ?"

 

Ta lau nước mắt, xoay người định bước đi.

Đằng sau, tiếng giấy sột soạt vang lên, Chu Ngọc chảy nước mắt, chấm mực viết lên giấy.

Nét chữ xiêu vẹo, tay hắn run rẩy viết không ngừng.

Vẻ mặt ta cuối cùng cũng giãn ra, miệng nở một nụ cười.