Mật Thám Thiếu Niên

Chương 17: Lại thêm câu đố [1]



Hàn phục tán, hay “Ngũ thạch tán”, thời Đường còn mang tên “Nhũ thạch tán”. Tương truyền hồi Đông Hán khi Trương Trọng Cảnh phát minh ra, lấy thạch nhũ, tử thạch anh, bạch thạch anh, thạch lưu huỳnh, xích thạch chi ngũ vị hợp thành, đến thời Tam quốc nhà Ngụy được phò mã Hà Yến quảng bá rộng rãi. Sau khi phục dược này, phải ăn lạnh, uống rượu ấm, tắm nước lạnh, tản bộ, mặc y phục mỏng manh, nếu không phát ra, thì cần phải sử dụng thuốc để phát, cho nên xưng là “Hàn phục tán”.

Hà Yến, Tấn Suy Đế Tư Mã Phi cùng Bắc Ngụy Hiến Văn Đế Thác Bạt Hoằng bọn họ từng người phục dược này quá độ mà chết, không nghĩ Tiêu Tiệm cũng sẽ đi lên con đường này.

Miếng da vịt kia đã bị ta chia thành phần nhỏ, xem xét bên ngoài, màu sắc mùi vị không có gì quái dị. Nếu nói muốn ở bên trong trộn lẫn cùng hàn phục tán, hẳn là đem thạch dược nghiền thành mạt phấn, trộn lẫn cùng các nhu liệu, lại nhồi vào trong bụng vịt, chờ vịt chưng chín, dược tính cũng hoàn toàn ngấm vào trong thịt. Cứ như vậy, sẽ không để lại dấu tích nào.

Ta đứng lên, quan sát con chuột trong lồng bên bàn viết. Từ đêm qua ta cứ cách mỗi một canh giờ cho nó ăn một lần hàn phục tán, hiện tại nó ở trong lồng chạy tán loạn, bị đâm cho đầu rơi máu chảy. Cho nó đồ ăn khác thì tất cả nó đều khinh thường ngoảnh mặt, có điều ta đem da vịt để tới trước lồng, nó đột nhiên trở nên chú ý hẳn lên, không ngừng vươn móng vuốt ý đồ lấy miếng da vịt đó.

Tuy rằng trước kia ta đã dùng cả ba loại biện pháp khác nhau thí nghiệm thành phần dược trong da vịt, nhưng kết quả cũng không rõ ràng, mà nay con chuột này biểu hiện, rốt cuộc ta càng thêm khẳng định suy đoán bản thân: món vịt hồ lô bát bảo kia lí đích xác bị trộn hàn phục tán, có điều phân lượng cực nhỏ.

Phân lượng ít như vậy, phải trải qua quanh năm suốt tháng dùng mới có thể nghiện. Như vậy vấn đề hiện tại chính là——chuyện này do Tiêu Tiệm phân phó Du Lê làm, không lẽ Du Lê âm thầm ra tay mà Tiêu Tiệm cũng không biết chuyện? Nếu là Du Lê hãm hại Tiêu Tiệm, động cơ của nàng lại là cái gì?

Lại hồi tưởng đêm qua thấy nàng đứng ở ngoài cửa phòng Tiêu Tiệm bộ dáng đáng thương ảm đạm, không giống xuất phát từ ngụy trang, nàng rõ ràng đối Tiêu Tiệm có tình, một người nữ tử có thể xuống tay hại ý trung nhân của chính mình hay sao?

Mang theo đủ loại nghi vấn ta đẩy cửa sổ ra, ánh mặt trời bên ngoài khiến ta không khỏi nheo nheo ánh mắt, hóa ra bất tri bất giác đã gần đến buổi trưa. Ta trở lại đem da vịt còn thừa dùng giấy dầu gói lại rồi để vào trong người.

Hiện tại nửa miếng da vịt này đã thành chứng cớ trọng yếu, vẫn là mang theo trong người sẽ an toàn hơn.

Lời này nghe qua có điểm buồn cười, nhưng là sự thật.

Ta đang muốn ra khỏi phòng tìm Tiêu Nặc, vừa mở cửa cái, liền gặp một người ngã chúi dụi vào trong.

Đưa tay đỡ lấy, chính thị Tiêu Nặc.

Hắn dụi dụi mắt, vừa đứng dậy vừa nói: “Nha, đệ thế mà lại ngủ quên mất… Tỷ tỷ có kết quả rồi à?”

“Ngươi đến đây lúc nào?” Ta thế mà lại không hề hay biết! Phát hiện này khiến ta có hơi chút kinh ngạc.

“Đệ sau khi trở về nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không được yên tâm, có lẽ có gì đó có thể phụ giúp, vì để tiện cho tỷ tìm đệ, cho nên đêm qua cứ chờ ở chỗ này.” Hắn hướng trong phòng nhìn rồi nói, “Thế nào? Tra ra không?”

Ta trừng mắt hắn vài lần, nghiêng người nhường đường nói: “Vào đi rồi nói sau.”

Hắn đi đến cái lồng phía trước, nhìn qua vài lượt, liền nhíu mày nói: “Nó dường như rất thống khổ.”

“Độc nghiện phát tác là như thế đấy, người so với nó càng thống khổ càng đáng sợ, lực phá hoại cũng càng lớn hơn.”

“Có biện pháp trị liệu không?”

“Tác dụng của thuốc rất ngắn, đây vẫn là xem ý chí nghị lực của mình. Nếu là Tiêu nhị công tử, ta tin tưởng hắn có thể từ bỏ được.”

Tiêu Nặc quay đầu, nhìn thẳng ánh mắt ta, chậm rãi nói: “Nói cách khác…”

“Nói cách khác là ngươi đã đoán đúng, trong thức ăn Du Lê chuẩn bị cho Tiêu nhị công tử, đích xác hạ hàn phục tán. Bất quá phân lượng cực ít, nếu ta phỏng chừng đúng, với phân lượng như vậy ít nhất phải ăn liên tục trên ba tháng, mới có thể nghiện.”

Tiêu Nặc kinh ngạc: “Ba tháng?”

Ta gật đầu, trầm ngâm nói: “Vấn đề là… Trong hai tháng qua, Tiêu nhị công tử cũng không ở Thành Trăm Dặm. Cho nên ta nghĩ, có phải bởi vì Du Lê thân là thị nữ nhị ca ngươi, chủ tử thích ăn mê huyễn dược, nàng đành phải nghe lệnh đem để vào trong thức ăn, để cho hương vị càng ngon miệng?”

“Không có khả năng.” Tiêu Nặc lập tức phủ quyết, “Nhị ca đệ không phải là loại người này, cho dù có vướng mắc trong lòng cần nhờ ăn mê huyễn dược này để giải tỏa áp lực, cũng sẽ không thể mượn tay người khác.”

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, lại nói: “Có thể còn có loại khả năng thứ hai hay không? Tỷ như phàm trong lúc nhị ca đệ ở nhà, Du Lê đều trong đồ ăn của huynh ấy hạ hàn phục tán, nhưng bởi vì phân lượng có tí, cho nên chưa bị phát giác. Mà sau khi huynh ấy về lần này, Du Lê đột nhiên đem phân lượng tăng thêm, dẫn phát độc nghiện tiềm ẩn chôn trong cơ thể huynh ấy, làm cho huynh ấy ngày hôm qua choáng váng bất ngờ?”

Ta lẳng lặng nhìn hắn một hồi, nói: “Nếu nhị ca ngươi thật sự là vô tội, cách nói này đích xác có sức thuyết phục nhất. Có điều, muốn như vậy phải tính toán phân lượng thật chuẩn mới được, vô ý một chút sẽ gây ra lỗi lầm.”

Lúc này con chuột trong lồng tứ chi đột nhiên một trận run rẩy mãnh liệt, thống khổ phi thường chết đi.

“Thấy chưa?” Ta liếc con chuột vừa tử ẹo nói, “Hơi chút vô ý, sẽ gặp chuyện như thế này.”

Tiêu Nặc gắt gao nhìn chằm chằm con chuột kia, mí mắt giựt vài cái, trầm giọng xuống nói từng chữ từng chữ một: “Du, Lê.”

Trên mặt hắn, có một loại sắc thái bi phẫn, loại bi phẫn này, từ lúc ta quen biết hắn tới nay, lần đầu tiên nhìn thấy.

Hắn không hề là gã thiếu niên vô ưu không biết đến muộn phiền, hoặc là, hắn cho tới bây giờ đều không phải thế. Ta xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Chi bằng ngươi bớt tức giận đi, đừng quên, nhị ca ngươi còn sống.”

“Tỷ có ý tứ gì?”

Ta quay đầu lại, chậm rãi nói: “Nhị ca ngươi còn sống, chỉ là bị nhiễm độc nghiện. Điều này chứng tỏ kẻ hạ độc đối với liều thuốc nắm giữ rất có chừng mực, Du Lê chỉ là một người thị nữ bình thường, sao có thể biết nhiều như vậy?”

Ánh mắt Tiêu Nặc chợt lóe, nói: “Tỷ vẫn là hoài nghi Du Lê là dựa theo nhị ca đệ phân phó mà trộn hàn phục tán vào trong thức ăn à?”

“Có thể là nhị ca ngươi, nhưng cũng có thể là người khác.” Ta thản nhiên nói.

Tiêu Nặc trầm mặc một lát, vừa đi ra hướng ngoài cửa vừa nói: “Bất luận như thế nào, chúng ta ít nhất là hãy hỏi trước nhị ca đệ, thử nhìn huynh ấy xem có biết trong đồ ăn của bản thân có độc hay không.”

Ta nhíu mày nói: “Nếu quả thật là nhị ca ngươi, hắn như thế nào lại thừa nhận?”

Tiêu Nặc bước chân một chút, quay đầu nói: “Ít nhất, chúng ta cũng nên cho huynh ấy một lần cơ hội chứ? Một lần cơ hội vì bản thân biện bạch.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com