Dứt lời, vừa đem rèm cửa vén lên, liếc mắt một cái liền thấy Du Lê đang cho chim ăn ở hành lang cách đó không xa, tức thời thẳng tiếng vọt đi qua, một phen bắt lấy cổ tay nàng, nói: “Bà nương nhà ngươi, ba ngày trước chúng ta ở Tỷ kiếm đài rõ ràng gặp qua, ngươi lại giả bộ làm như không biết lão tử, cố ý khiến lão tử trước mặt mọi người xấu hổ, phải vậy không?”
Du Lê thế nào cũng không thể tưởng tượng được hắn lại đuổi theo đến, muốn gạt tay hắn ra lại bị nắm gắt gao, vừa tức vừa thẹn vừa giận, lạnh lùng nói: “Các hạ thỉnh tự trọng, nhị thiếu gia nhà ta hiện ở trong phòng bên kia nghỉ ngơi, nếu như đánh thức thiếu gia, có thể sẽ không toàn mạng!”
Kiều lão Tam do dự một chút, nói: “Lão tử chỉ cùng ngươi lý luận, ngươi lại đem chủ tử của mình ra hù dọa người.”
Dù nói vậy, trên tay rốt cuộc vẫn là buông lỏng ra, Du Lê lập tức xoay người bước đi, Kiều lão Tam quýnh lên, cũng không dám lại nắm lấy nàng, chỉ đành nhắm mắt lẽo đẽo theo đuôi.
Du Lê phiền toái vô cùng, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn nói: “Ông rốt cuộc muốn như thế nào?”
Kiều lão Tam nói: “Chỉ cần ngươi cùng lão tử trở về, trước mặt mọi người thừa nhận từng cùng lão tử đã gặp mặt, việc này coi như bỏ qua, bằng không, ngươi đến nơi nào lão tử sẽ theo ngươi tới nơi đó.”
Du Lê chưa bao giờ gặp qua người nào muốn bị đánh như thế, khí sắc trên mặt trắng bệch, run giọng nói: “Ba ngày trước ta đúng thật có đi qua Tỷ kiếm đài, có điều ta chưa từng thấy qua ông, ông mà còn như vậy dây dưa không rõ, ta sẽ mang ông đi gặp đại thiếu gia!”
“Đi thì đi!” Kiều lão Tam bất chấp tất cả, lớn tiếng nói, “Ngày đó ngươi vội vội vàng vàng, còn nhào cả vào lòng lão tử! Lúc ấy lão tử mới từ nhà xí bước ra, bên cạnh còn có những người khác, ắt là đều thấy!”
Du Lê sắc mặt nhất thời biến đổi, ngẩng đầu cẩn thận xem hắn vài lần, trong mắt dần dần lộ ra vẻ sợ hãi.
Kiều lão Tam cười lạnh nói: “Thế nào, nghĩ ra rồi sao?”
Du Lê ngây người sau một lúc lâu, hốt nhiên miễn cưỡng cười, mềm giọng lại nói: “Hóa, hóa ra là đại gia đây a, ta, ta vừa nhớ ra rồi, ngày đó…”
“Ngày đó thế nào?”
“Ngày đó ta thật là đụng vào đại gia, vẫn là đại gia nâng dậy ta.”
Kiều lão Tam hừ một tiếng nói: “Thật không dễ dàng, cuối cùng nghĩ ra a! Đám người trong phòng kia hãy chờ xem tới lượt lão tử chê cười đây!”
Du Lê cười giảng hòa nói: “Đại gia đừng tức giận, ta cái này tùy đại gia đi giải thích, hi vọng đại gia không đem việc này lan truyền ra bên ngoài.”
Kiều lão Tam lườm nàng vài lần: “Chuyện này không khó, lão tử cho tới bây giờ không thích so đo cùng nữ nhân, chỉ cần ngươi thừa nhận từng gặp qua ta, việc này coi như cho qua.”
Du Lê vội nói: “Được được, ta nghe theo ông.”
Nói xong, hai người cùng nhau hướng sương phòng đi đến, Kiều lão Tam vẻ mặt khởi sắc, Du Lê lại sắc mặt tái nhợt, ai cũng không để ý tới, ngay tại phía sau đại thụ cách đó hơn hai trượng, còn ẩn giấu một người, nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, mắt lộ ra suy nghĩ sâu sắc.
“Ngươi thấy thế nào?”
Phong Thần Hi vén lọn tóc bị gió thổi loạn, lạnh nhạt nhìn phía Tiêu Nặc bên cạnh mình.
Bởi vì hiện tại trong sân an bài rất nhiều giang hồ nhân sĩ, không còn ngày xưa u tĩnh nữa, hắn liền mang nàng đi đến trạch viện của Tiêu Tả cùng Cung Phỉ Thúy. Giờ phút này trong toàn bộ Tiêu phủ, chỉ có sân này không an bài tân khách. Đi lên tiểu lâu, dựa vào lan can trông về phía xa, chỉ thấy sơn thủy như họa, không nghe thấy trần thế ồn ào náo động, quả nhiên là một nơi thích hợp để bàn chuyện a.
Tiêu Nặc xoa xoa đôi mắt bị gió thổi mơ màng, nói: “Thông đạo dẫn xuống dưới nước chỉ được sử dụng trong thời gian diễn ra đại hội tỷ kiếm, mỗi lần như thế sẽ phái thị nữ ra quét tước, Du Lê tỷ tỷ xuất hiện tại thí kiếm đài, cũng không có gì kỳ lạ.”
Phong Thần Hi nói: “Nếu thật sự không có gì kỳ lạ, nàng cần gì phải vẻ mặt hoảng sợ cầu xin Kiều lão Tam chớ tiết lộ ra ngoài?”
Tiêu Nặc nháy mắt mấy cái, nói: “Có thể là tỷ nhìn lầm rồi đấy, tỷ ấy vì sao phải sợ? Này nhé, hàng năm thị nữ được phân công đi quét tước phòng đều có tên đăng ký trong danh sách, Du Lê tỷ tỷ cũng không phải không biết, nàng có ngốc cũng nên hiểu rõ việc này là không giấu giếm được.”
Phong Thần Hi cười nhẹ, nói: “Nếu nàng ta đi thí kiếm đài không phải vì quét tước phòng thì sao?”
“Thế tỷ ấy đi làm gì?” Tiêu Nặc nghĩ nghĩ, kêu lên: “Đúng rồi! Tỷ ấy khẳng định là đi xem nhị ca đệ luận võ.”
“Ừ.” Phong Thần Hi tỏ vẻ đồng ý, “Khi đó chỉ có một mình nàng biết nhị ca ngươi ăn hàn phục tán, đương nhiên sẽ lo lắng hắn đột phát độc nghiện mà bại bởi Lục Song.”
Tiêu Nặc nghiêng mặt liếc nàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ dường như ẩn chứa hàm ý khác nha.”
“Không phải ta có ẩn chứa hàm ý khác…” Phong Thần Hi trừng mắt nhìn hắn một cái, “Là ngươi cố ý giả đò nghe không hiểu.”
Không biết vì sao, Phong Thần Hi đột nhiên cảm thấy gương mặt ngu ngốc kia của hắn dường như tươi cười chói mắt phi thường, phụng phịu nói: “Nghe không hiểu? Được, ta sẽ nói cho rõ ràng——Du Lê thích nhị ca ngươi, mà một nữ nhân vì người mình thích, chuyện gì cũng dám làm ra. Nhị ca ngươi bởi vì ăn hàn phục tán thành nghiện mà lo lắng chính mình sẽ trước mặt mọi người bại bởi Lục Song, cho nên liền sai Du Lê mượn danh quét tước hạ lôi khuẩn vào bên trong huân hương của Lục Song, không nghĩ bởi vì kích động mà đụng vào Kiều lão Tam…”
Nói còn chưa dứt, Tiêu Nặc đã nghiêm nghiêm thực thực che chặt lỗ tai, nhắm nghiền mắt lại kêu: “Không đúng không đúng chính là không đúng! Nhị ca đệ là người tốt, huynh ấy sẽ không lợi dụng nữ nhân bỉ ổi hèn hạ như vậy! Sẽ không sẽ không sẽ không…”
Ở thời điểm này hắn cư nhiên đùa giỡn vô lại đến thế, Phong Thần Hi thật muốn bỏ đi quách cho xong, nhưng mà ngay chính nàng cũng nói không rõ ràng là vì sao, từ sau khi Tiêu Tả mang Cung Phỉ Thúy đi Thiên Thủy Nhất Tuyến các tĩnh dưỡng, vụ án này có được một điểm manh mối gì là trước tiên nàng sẽ nghĩ đến việc cùng Tiêu Nặc thương lượng. Mượn hôm nay mà nói, vốn nàng đi Phượng Lân các chính là để xem xem tình huống Tiêu Tiệm thế nào, không nghĩ lại thấy một màn Du Lê cùng Kiều lão Tam tranh cãi kia, tức thời lập tức liền đi tìm Tiêu Nặc, biết rõ hắn thay đổi thất thường, có khi thông minh có khi ngu dốt, biết rõ hắn không tin Tiêu Tiệm là hung thủ thật sự, cùng lập trường bản thân đối nghịch, vậy mà nàng vẫn là tìm đến hắn… Đến cũng đến rồi, chẳng lẽ hiện tại lại phủi tay bỏ đi sao?
Đương nhiên không!
Vì thế, nàng liền đứng ở một bên, một lời cũng không nói trừng mắt nhìn Tiêu Nặc, tới tận khi hắn bỏ tay bịt trên lỗ tai xuống, mở mắt ra, mới lạnh lùng hỏi câu: “Ngươi kêu đủ chưa?”
Tiêu Nặc không nói lời nào, chỉ theo khóe mắt liếc nàng, đột nhiên thở dài, nói: “Tỷ tức giận, thế nhưng tỷ không đi. Xem ra, tỷ đối với phán đoán bản thân thật sự rất có tin tưởng.”
Phong Thần Hi nói: “Ta đối bản thân nhất định có tin tưởng.”
“Nhị ca đệ cũng thế.” Tiêu Nặc nói.
Phong Thần Hi hiểu rõ ý tứ của hắn—— người tự tin bình thường đều sẽ không ti tiện bỉ ổi, bởi vì bọn họ luôn khinh thường sự dối trá. Có điều… Nàng nhìn Tiêu Nặc, chậm rãi nói: “Ngươi chớ quên, người tự tin bình thường đều sợ thua, bởi vì thua rồi sẽ không dậy nổi. Hàn phục tán chẳng những có thể ăn mòn ý chí một người, càng có thể làm suy sụp thân thể một người tồi tệ. Nhị ca ngươi từ lúc xuất môn đến nay chưa gặp qua thất bại, chẳng lẽ hắn không sợ sẽ bại bởi Lục Song?”
“Sợ.” Tiêu Nặc nói, “Nhưng điều kiện tiên quyết là: huynh ấy biết bản thân thất bại.”
Phong Thần Hi nhíu mày nói: “Ý của ngươi là…”
Tiêu Nặc cướp lời: “Ý đệ là, nhị ca đệ không hề biết sẽ thất bại dưới tay Lục đại ca, bởi vì huynh ấy căn bản không biết bản thân đã nhiễm phải độc nghiện.”
Phong Thần Hi lắc đầu nói: “Cái đó cũng có khả năng chính là hắn để cho chúng ta xem biểu hiện giả dối.”
“Không phải là biểu hiện giả dối!” Tiêu Nặc quả quyết phản bác nói.
“Dựa vào đâu thấy được? Không lẽ bởi vì hắn là nhị ca ngươi?” Phong Thần Hi không đồng ý nhìn về phía hắn.
“Không, bởi vì huynh ấy chưa bao giờ mở miệng hỏi đệ mượn qua thứ này thứ nọ.” Tiêu Nặc trả lời, “Ngày đó huynh ấy độc phát tỉnh dậy lại hỏi đệ đưa thuốc bột, không biết là đã tốn bao nhiêu tự tôn mới mở được lời kia.”
“Vì sao?” Phong Thần Hi hỏi.
Tiêu Nặc không trả lời, chính là cúi đầu, hướng nàng lộ ra một nụ cười tươi thật lớn——ngây ngây ngô ngô, vui vui vẻ vẻ, cươi đến si ngốc.