Mật Thám Thiếu Niên

Chương 26: Sóng lớn lại khởi [1]



Ở phía tây ngõ Mộc Ngẫu, tòa nhà lớn nhất quý phái nhất kia, chính là nơi ở của Hắc Hổ——tiểu nhị đã nói như thế.

Bởi vậy làm ta cùng Tiêu Nặc vó ngựa không ngừng đuổi tới ngõ Mộc Ngẫu, cho tới khi lại thấy thật nhiều người vây quanh ở một chỗ chỉ trỏ ngoài cửa, trái tim thật vất vả lắm mới nghỉ được một lát lại bị nắm giật lên.

Sẽ không phải là người này cũng bị diệt khẩu, đứt đi manh mối chứ?

Ta tới gần một đại nương đang đứng đó, dò hỏi: “Đại thẩm, xin hỏi…” Nói còn chưa nói hoàn, vị đại nương kia liền quay đầu trừng ta liếc mắt một cái, cả giận nói: “Đại thẩm? Ta có già như vậy sao?”

Tiêu Nặc vội vàng chen vào nói nói: “Tỷ tỷ cũng thật là, chưa nhìn rõ ràng đã gọi bậy. Vị tỷ tỷ đây, xin hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Đại nương xem xét hắn vài lần, thế mới vừa lòng, nói: “Chuyện tốt, chuyện tốt tận trời! Đại công tử đã phái người đến đem cái tên Hổ hắc tâm kia đi. A di đà phật, quả nhiên là thiện giả thiện báo, ác giả ác báo! Tên Hổ hắc tâm này a, ỷ vào bán hàn phục tán phát tài, thường ngày hay hoành hành bà con chòm xóm, làm toàn chuyện vô đạo đức…”

Vị đại nương vẫn liên miên lải nhải, Tiêu Nặc đã lôi kéo tay của ta nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi.”

Ta ngạc nhiên nói: “Ngươi không hỏi xem đại công tử là ai à?”

Tiêu Nặc cười, ngoái đầu nhìn lại nói: “Ở trong phạm vi thế lực Thành Trăm Dặm, tỷ cho rằng còn có vị đại công tử thứ hai nào sao?”

Không sai, không chỉ riêng Trấn Trăm Dặm, cả toàn bộ khu điền trang bên cạnh, chỉ sợ có thể được người xưng là đại công tử cũng chỉ có một, chính thị Tiêu Mạch.

Vì thế chúng ta lại lần nữa trở lại trên xe ngựa.

Thân xe nhẹ nhàng xóc nảy, suy nghĩ dường như cũng dao động cùng nó, loại tư vị này thật kỳ quái, bản thân hao hết tâm tư tra được manh mối, trong lúc đang mừng thầm, đột nhiên lại phát hiện bị người khác nhanh chân đến trước, không biết là nổi giận hay là không cam lòng, hoặc hơn nữa là nhiều điểm nghi ngờ cùng mất mát.

Ta nhịn không được vấn đề nói: “Theo ngươi thấy, đại ca ngươi vì sao mang Hắc Hổ đi?”

Tiêu Nặc cười cười: “Đừng xem nhẹ đại ca của ta, chúng ta có thể nghĩ đến, huynh ấy cũng tuyệt đối cũng có thể nghĩ đến.”

“Nói cách khác, Tiêu Mạch cũng hoài nghi Du Lê, cũng bắt đầu truy tìm nơi bắt nguồn hàn phục tán này?” Thấy hắn gật đầu, ta càng là nhíu mày nói, “Có điều, ngươi đừng quên, chuyện Du Lê ở trong thức ăn hạ hàn phục tán này không có người ngoài biết. Là ngươi phát hiện mẩu da vịt kia, là ta từ trong da vịt giám nghiệm ra hàn phục tán, từ đầu tới đuôi, chúng ta đều là bí mật hành động.”

Tiêu Nặc vẫn cười như trước, vẻ tươi cười như lười nhác lại nghiền ngẫm mười phần: “Tỷ lại hoài nghi gì rồi?”

“Nếu quả có người thứ ba biết Du Lê có vấn đề, như vậy hắn rất có khả năng chính là kẻ vụng trộm lẻn vào phòng ta động đến con chuột chết kia!”

Tiêu Nặc trầm mặc nửa ngày, nhướng mày, hướng ta ngoắc ngón tay. Ta cúi người qua, đang muốn lắng nghe xem hắn có cao kiến gì, hắn lại đột nhiên từ trên đầu ta nhổ xuống cọng tóc, giơ giơ lên nói: “Nhìn này, tóc bạc! Tỷ tỷ, tỷ chính là quá mức đa nghi, theo ý của tỷ ai ai cũng có hiềm nghi cả, lo lắng như vậy sẽ hao tổn tinh thần, không khéo già sớm.”

Ta dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái nói: “Ngươi nói sai rồi, ít nhất ta từ đầu tới cuối cũng chưa từng hoài nghi đến ngươi.”

“Tỷ tín nhiệm ta như vậy?” Tiêu Nặc thu hồi lại tươi cười, dùng một loại biểu tình thật nghiêm cẩn thật nghiêm túc nhìn ta, khiến cả người ta bị mất tự nhiên. Ngay tại lúc ta sắp chịu không nổi mà chuẩn bị quát một tiếng “Ngươi nhìn cái gì” thì, hắn rốt cục thở dài thật dài nói: “Kỳ thực tỷ tỷ tín nhiệm ta, tựa hồ cũng giống như ta tin tưởng hai vị ca ca vậy, lý do không thể nói nên lời, nhưng chính là sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ che chở, phải không?”

Ta nhất thời ngây người. Bị hắn nói như vậy, ta mới ngộ ra, vì sao lại tín nhiệm Tiêu Nặc như thế, cho rằng hết thảy cùng hắn không quan hệ, dường như thật sự không tìm thấy lý do xác thực nào. Chính là tại góc nào đó trong thâm tâm ngoan cố nhận định tuyệt đối sẽ không là hắn, như để bảo toàn thứ gì đó trọng yếu, không cho phép người khác hoặc là bản thân đối hắn có chút nghi kỵ. Tại sao có thể như vậy a…

Ta bỗng nhiên cảm thấy thật rối bời. Để lấp liếm đi cảm giác rối bời này, ta cắn cắn môi nói: “Không phải thế. Đó là bởi vì hôm tỷ thí đại hội đó từ mới sáng sớm ngươi đều theo ta ở cùng một chỗ, ngươi làm sao có thể phân thân đi hạ độc?”

Tiêu Nặc mỉm cười, đôi mắt lại tràn đầy ánh sáng nhu hòa nhòa nhạt: “Về sau chẳng phải đã chứng minh được là Du Lê đi hạ độc sao? Cho nên căn bản là không cần ta tự thân xuất mã.”

“Nếu thật là ngươi, ngươi vì sao muốn trộm mẩu da vịt kia, để ta biết được chuyện trong thức ăn có hàn phục tán chứ?”

“Vừa ăn cướp vừa la làng, những lời này tỷ tỷ chưa nghe nói qua à?”

“Khi Du Lê bị hại ngươi vẫn là cùng ta chung một chỗ a.”

“Ta nếu có thể kêu Du Lê đi độc chết Lục Song, tự nhiên cũng có thể lại khiến người khác đi giết Du Lê.”

“Ngươi!” Ta thấy vậy cũng nản. Ta khắp nơi vì hắn bào chữa như thế, hắn ngược lại cứ khăng khăng cãi, thật không biết hắn suy nghĩ cái gì nữa đây!

Mà Tiêu Nặc lại cười đến càng vui vẻ, một đôi mắt cũng trở nên càng thêm nhu hòa, thấp giọng nói: “Cám ơn tỷ, Phong tỷ tỷ.”

Ta phụng phịu nói: “Ta có giúp ngươi gì đâu, có gì mà cảm tạ?”

“Cám ơn tỷ tín nhiệm ta như thế.” Tiêu Nặc nói xong, lập tức mở cửa xe nhảy đi ra ngoài, ta lúc này mới phát hiện hóa ra xe ngựa đã đến Thành Trăm Dặm.

Tại phòng khách A Bất A Hứa A Biến A Tâm bốn gã sai vặt nhất tề đồng thanh nói: “Hoan nghênh tam thiếu gia cùng Phong cô nương hồi phủ.”

“Đại ca đâu?”

“Đại thiếu gia đang ở phòng nghị sự.”

Ta cùng Tiêu Nặc một đường chạy mau tới phòng nghị sự, chỉ thấy cửa phòng mở lớn, bên trong đứng không ít đệ tử Thành Trăm Dặm, mà chính giữa đại đường là một gã vạm vỡ đang sợ hãi rụt rè, run giọng nói: “Tiểu nhân thật không biết vị cô nương kia là người tại quý phủ, bằng không có cho tiểu nhân mượn một trăm lá gan cũng không dám đem hàng bán cho nàng a! Đại công tử xin hãy tin tưởng tiểu nhân, tiểu nhân hoàn toàn là không biết chuyện…”

Ta cùng Tiêu Nặc lặng lẽ đi đến bên cạnh Tài Bá, Tiêu Nặc hạ giọng nói: “Sao lại thế này?”

“Hồi tam thiếu gia, buổi sáng nhị thiếu gia độc nghiện phát tác, người hầu đến nói cho lão nô, lúc lão nô vào nhà phát hiện nhị thiếu thống khổ vạn phần cuộn mình trên mặt đất. Lão nô hỏi nhị thiếu, nhị thiếu bảo bản thân cho tới giờ chưa hề ăn qua hàn phục tán gì, hơn nữa mấy ngày nay đóng cửa không ra, trừ bỏ Du Lê ngày đưa ba bữa, không có ăn qua này nọ linh tinh. Vì thế lão nô phải đi bẩm báo đại thiếu gia, đại thiếu gia hoài nghi là Du Lê ở trong thức ăn âm thầm hạ hàn phục tán, bởi vậy phái người truy tìm nguồn cung cấp hàn phục tán cho nàng. Tên này chính là ác bá bán hàn phục tán tại Trấn Trăm Dặm, hắn đã thú nhận, nói là khoảng cỡ chừng nửa năm trước bắt đầu bán một ít hàn phục tán cho Du Lê, có điều hắn cũng không biết thân phận Du Lê, chỉ nghĩ là người mua tầm thường.”

Thì ra là thế, xem ra ta đúng thật đa nghi. Có điều, cái gã lẻn vào trong phòng ta đụng tới con chuột chết kia đến tột cùng là ai mới được?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com