Ta ngẩng đầu, Tiêu Nặc trên lưng lừa hướng ta giơ ngón tay cái lên. Ta liếc mắt nhìn hắn một cái, bỗng thấy cái bụng ưỡn lên to tướng của Kim Nhất Đấu tròng trành lắc lư hiện ra. Kỳ thực kêu bụng lão phì lớn thật sự là ủy khuất cho lão, nhất là đối lập với Tiêu Nặc lúc này mà nói…
Kim Nhất Đấu vẻ mặt tươi cười nói: “Hai vị khách quý chậm trễ chậm trễ! Mau mời vào, các món của ngài đây nhiều như vậy, đợi đến khi làm đầy đủ hết, không chừng dăm ba ngày cũng chưa xong, thế có phải sẽ khiến ngài chịu đói sốt ruột chờ hay không? Như vậy đi, không bằng nếm thử đồ ăn đặc biệt của tiểu điếm? Tuy rằng đơn giản chút, nhưng hương vị vẫn là rất tuyệt a…”
Kim lão bản này, không nói điếm của mình không nấu ra được số thức ăn kia, ngược lại nói là thời gian không đủ, quả không hổ là người làm ăn.
Tiêu Nặc không kiên nhẫn nói: “Nơi nhỏ bé chính là nơi nhỏ bé, không từng trải việc đời. Quên đi, cứ làm sao cho thuận tiện được rồi.” Nói xong vươn một bàn tay về phía lão bản, Kim Nhất Đấu ngạc nhiên, bất chợt hiểu ra, liền bước lên phía trước đỡ lấy.
Chỉ thấy Tiêu Nặc chậm rì rì tựa tay trên vai lão, chậm rì rì giơ qua một cái chân bên kia, sau đó chậm rì rì rời đi lưng lừa… Tiếp theo, thảm kịch đã xảy ra——
“Phạch——” một trận bụi đất bay lên, Tiêu Nặc đè bẹp Kim Nhất Đấu, hai người đều đổ dài trên đất. Ta rốt cuộc chịu đựng không chịu nổi, xì ra một tiếng cười.
Kim Nhất Đấu bị ép thở không nổi, gân cổ họng quát: “Các ngươi đều là người chết a, còn không mau lại đây đỡ hộ bọn ta?”
Vài gã điếm tiểu nhị vội vàng xúm lại, hợp lực lượng bốn người mới đem được Tiêu Nặc đứng lên trước, sau đó tới Kim Nhất Đấu, Kim lão bản đáng thương một bên lau mồ hôi bên kia còn phải cùng Tiêu Nặc giải thích: “Thứ lỗi thứ lỗi, vừa rồi trợt tay không đỡ ngài được tốt…”
Tiêu Nặc giậm chân xuống, lại là một mảnh bụi đất bay lên, giọng căm hận nói: “Nơi nhỏ bé chính là nơi nhỏ bé, không từng trải việc đời, cả đỡ người cũng đỡ không được!” Vừa mắng vừa bước vào nhà, kết quả liền mắc kẹt ở trong khung cửa. Điếm tiểu nhị vội vàng mở ra một cửa hông khác, mới đẩy hắn qua được.
Tiêu Nặc khẳng khái mắng: “Nơi nhỏ bé chính là nơi nhỏ bé…”
“Bỏ đi, thiếu gia, tức giận sẽ gầy, thiếu gia mới đây đã gầy đi rất nhiều, sao có thể như vậy gầy đi xuống thế nào được?” Ta vừa khuyên giải an ủi vừa bảo với tiểu nhị đổi lấy ghế dựa cứng cáp một chút đến, bên tai nghe được ngoài cửa một người nhỏ giọng thì thầm nói: “Đầu lừa này cũng quá thật lợi hại, một tên đại mập mạp như vậy cưỡi trên lưng nó, nó cư nhiên không bị đè chết, kỳ tích!”
Đúng vậy, Tiêu Nặc lần này giả dạng chính là một tên béo, hơn nữa béo đến nỗi người người phẫn nộ, vì hình tượng này của hắn mà ta thực đã hao tổn một phen tâm tư. Mọi người đều biết, Quỷ Phủ Thần Công trong Âm Sơn Bách Quỷ tinh thông dịch dung, ta thân là đệ tử Phong Tiêm Tố, tất nhiên là từ nhỏ cùng người học không ít. Nhưng Quỷ Phủ Thần Công từng nói cho ta, mặt nạ da người tinh diệu đến đâu đều có sơ hở, cho nên, lần này ta chẳng những cho Tiêu Nặc đeo mặt nạ da người, còn để hắn ăn một loại độc dược sẽ làm toàn thân sưng phồng, nhưng đối với thân thể cũng không tổn hại quá lớn. Kể từ đó, hắn ngay cả ngón tay cùng ngón chân đều sưng lên, đập vào trong mắt người khác, trở thành phì nộn.
Dựa vào phản ứng của mọi người dọc theo đường đi xem qua, hiệu quả cũng thật không tệ, còn Kim Nhất Đấu, chính là đối tượng đầu tiên chúng ta muốn thí nghiệm. Nếu cả ông ta cũng không nhận ra được Tiêu Nặc, như vậy chứng minh lần dịch dung này là thành công.
Tiêu Nặc thương cảm vô hạn thở dài nói: “Tiểu Thần Thần ngươi cũng phát giác ra rồi có phải không? Ai, ta gần đây lo lắng nhiều chuyện lắm, làm sao có thể không gầy được? Cái khác không nói, chỉ riêng chuyện con lừa kia dọc đường đi hôn mê bốn lần, nó nếu chết thật, ta làm thế nào có thể giao phó với tổ tiên gia gia Trương Quả Lão (một trong Đông Du Bát Tiên, nổi tiếng cưỡi lừa ngược đầu) của ta kia chứ…”
Về cơ bản lúc này người trong khách điếm toàn bộ đều nhìn chúng ta, ta phối hợp cùng Tiêu Nặc diễn trò, tràn đầy tin tưởng hồi đáp: “Yên tâm đi, thiếu gia, chỉ cần cho nó tiếp tục dùng linh đan, con lừa kia liền sẽ không có việc gì.”
Trong lúc nói chuyện, điếm tiểu nhị lục tục đưa đồ ăn đến, đầy ắp cả một bàn, quả nhiên là màu sắc hương vị đầy đủ.
Tiêu Nặc lười biếng nhìn thoáng qua, nhìn phía ta nói: “Đi, đem đồ ăn mang lên đây, trước tiên khai vị cái đã.”
“Dạ, thiếu gia.” Ta cởi gói đồ nhỏ trên lưng xuống, trải lên mặt bàn trống gần đó, mở ra, bên trong là bình bình lọ lọ tinh xảo tuyệt luân nhất thời làm mọi người đều mở to ánh mắt.
Tốt lắm, chúng ta chính là cần phản ứng như thế này. Ta mỉm cười, đầu tiên là từ trong hộp gỗ trầm hương lấy ra mấy khối gì đó giống mà cũng không giống gỗ, để giữa bếp lò bảo lam khảm ngọc phỉ thúy đem đốt, một làn hương thơm cực kỳ dễ ngửi nhất thời tràn ngập toàn bộ sảnh đường.
Lại từ trong bình sứ bên trên vẽ hoa văn đổ ra hai viên thuốc xanh lục, đặt ở trong rượu, để trên lò phỉ thúy nhỏ lửa chậm rãi đun nóng, nguyên bản thanh tịnh như nước rượu dần dần biến thành bích sắc.
“Thiếu gia.” Ta đem chén bạch ngọc hai tay dâng tới trước mặt Tiêu Nặc, Tiêu Nặc tiếp nhận nhấp một ngụm, cả người bỗng nhiên run run một cái, khiến cho người bên cạnh đứng nhìn cũng không tự chủ được mí mắt nhảy nhảy dựng theo.
Sau đó liền thấy mặt mày mũi miệng của hắn đều giãn nở ra, miệng ừm một tiếng, có vẻ thoải mái không nói nên lời.
“Thiếu gia, lại một ly nữa nhé?”
Tiêu Nặc nhắm mắt lại lắc đầu nói: “Loại tư vị thần tiên này không thể ăn nhiều, chỉ có thể lướt qua thôi.” Nói xong cầm đũa bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa kén cá chọn canh, nói cá này không tươi non, kia bảo dưa chuột già quá, nơi nhỏ bé chính là nơi nhỏ bé, như thế vân vân, mặt mũi các tiểu nhị chung quanh trở nên khó coi đủ loại.
Ta đem gói đồ một lần nữa quẩy lại trên lưng, đi đến trước quầy, xuất ra một thỏi kim nguyên bảo nói: “Chưởng quầy, cho chúng ta hai gian thượng phòng thanh tịnh, đây là tiền đặt cọc.”
Ánh mắt Kim Nhất Đấu từ trên người Tiêu Nặc thu hồi lại, nhìn ta liếc mắt một cái, cười nói: “Không thành vấn đề không thành vấn đề, phòng số hai, số ba vẫn còn trống.” Bỗng ghé sát vào, hạ giọng nói, “Cái kia… Tiểu ca, nếu ta không nhìn lầm, vừa rồi ngươi cho thiếu gia nhà các ngươi ăn có phải hàn phục tán?”
Ta liếc mắt nhìn lão bản nói: “Chưởng quầy ông đây thế mà lại có chút hiểu biết, nhưng đó cũng không phải là hàn phục tán thông thường, mà là đã trải qua bí phương cải tiến độc môn của Trương gia chúng ta, khẩu vị biến đổi, hiệu quả cũng rất tốt. Chúng ta lần này đến Trấn Trăm Dặm chính là vì mở rộng phương pháp điều phối này, nghe nói…”
Mới nói được tới đây, Tiêu Nặc đã ở bên kia hô: “Tiểu Thần Thần!”
Ta vội vã im bặt, trở lại bên cạnh hắn cúi đầu nói: “Thiếu gia…”
“Ngươi bệnh cũ lại tái phát, chính là nói nhiều, đừng quên chúng ta…” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, những lời tiếp theo cả ta cũng nghe không được, mà ta chỉ có thể giả bộ ra vẻ khiêm tốn thụ giáo liên tục gật đầu.
Bữa tiệc thịnh soạn này ăn cả một buổi chiều, ăn đến lúc mặt trời ngã về tây, Tiêu Nặc cuối cùng cũng đem đồ ăn có trên bàn ăn xong sạch sẽ, hắn vuốt bụng đứng lên nói: “Tiểu Thần Thần, nghe nói nơi này có cái gọi là Xuân Tiêu các?”
“Dạ, có tiếng ôn nhu, Tiêu Kim Quật.”
Tiêu Nặc ngẩng đầu khinh thường nói: “Nơi nhỏ bé này, cho dù thế nào tốt hay tốt, bất quá nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, đi xem qua cũng tốt. Đi thôi.”
Chúng tiểu nhị lại bị giày vò một phen, khi đỡ được Tiêu Nặc cưỡi lại trên lưng con lừa gầy trơ cả xương kia, bọn họ trên mặt đều lộ ra một biểu tình thư thái “Cuối cùng cũng tiễn bước được vị Bồ Tát này”. Nhưng khoái hoạt không bao lâu, lại rất nhanh cúi mặt suy sụp, bởi vì Tiêu Nặc kiểu cách mười phần quay đầu đối bọn họ nói: “Ta buổi tối sẽ trở về, nhớ để cửa mở cho ta!”