Mật Thám Thiếu Niên

Chương 39: Ám toán nửa đêm [2]



Phản ứng đầu tiên của ta chính là từ gói đồ trên lưng lừa rút ra một chiếc ô, xoay tròn chống đỡ, nhưng sau tràng thanh âm kim khí gẫy vụn rơi lã chã xuống đất, bốn phía lại trở nên tĩnh mịch.

Ta buông ô, trên đất tất cả đều là tên gẫy, Tiêu Nặc nằm ườn trên lưng lừa, một đằng thì ngáy như sấm, đằng kia âm thầm hướng ta làm mặt quỷ, ta nhất thời chán nản.

Vừa rồi động tác của ta chỉ cần chậm một nhịp, hắn đã bị bắn thành con nhím! Thật không hiểu nên vui mừng vì hắn tín nhiệm võ công của ta như thế, hay là nên nổi giận với hắn vì không biết lo lắng cho tính mệnh bản thân mình nữa đây.

Ta quay đầu, nhìn chung quanh bốn phía, cất cao giọng nói: “Mau ra đây! Cái bọn chuột nhắt nào chán sống, dám ám toán thiếu gia nhà chúng ta?”

Một giọng nói âm trầm thâm sâu vang lên: “Không thể tưởng tượng được một gã sai vặt cũng có bản lãnh đến như vậy.”

Ta lạnh lùng cười, ngang nhiên nói: “Không có bản lãnh như vậy thiếu gia nhà ta dám mang một mình ta bước chân ra chốn giang hồ sao?”

Thanh âm kia trầm mặc, hồi lâu lại nói: “Ta thật muốn xem, bản lĩnh của ngươi cao đến mức nào.” Sau một tiếng cười, trước mặt phía sau bên trái bên phải mỗi hướng nhảy ra hai người, tính luôn cả người vừa lên tiếng đang âm thầm ẩn nấp, ta quả nhiên không có tính sai, chín kẻ này là một phe, về phần Tiêu Nặc nói còn có một người, ta thật không cảm nhận được, chắc là một phe khác, nhưng, là ai mới được đây?

Xem thân thủ tám kẻ kia mạnh mẽ bất phàm, trong lòng đồng thời dấy lên kinh ngạc cùng ngờ vực: ác bá một trấn có đông thủ hạ cũng không phải kỳ quái, nhưng nếu từng tên thủ hạ võ công đều cao cường thế này, vậy thật sự rất kỳ quái!

Phải biết ở trong chốn giang hồ võ công đại biểu cho hết thảy, một người võ công càng cao, dã tâm sẽ lại càng lớn, sao cam tâm làm thuộc cấp buôn lậu thuốc phiện? Chẳng lẽ… Hắc Hổ cũng không chỉ đơn giản bán thuốc?

Ngay tại lúc ta đang thầm phỏng đoán, tám kẻ kia đã nhất tề ra tay, hành động ngay ngắn trật tự, đúng là ngày thường phối hợp ăn ý. Đây tuyệt đối không là thuộc cấp hạng xoàng, mà là tổ đội ám sát được qua huấn luyện!

Ta một ô chém ra, gạt phăng trường kiếm của hai tên, tay trái ở trên lưng lừa vỗ nhẹ, cả người bay bổng lên, thân ô bung ra, đập mạnh vào một bả đao đang chém về phía người Tiêu Nặc, chỉ nghe hắn a một tiếng, văng thẳng ra ngoài.

Tuy rằng chỉ một chiêu liền đả thương địch, nhưng trận tuyến của đối phương vẫn không chút rối loạn, khe hở lập tức được người bổ sung, lập lại đội hình đan xen kín kẽ.

Trong lòng ta thầm kêu không ổn, chỉ riêng việc một địch tám đã là tận sức, huống chi còn phải luôn canh chừng cho cái tên Tiêu Nặc giả say nằm chèo queo trên lưng lừa, sau hai mươi chiêu đã gần cảm thấy chống đỡ hết nổi, cứ tiếp tục thế này, sợ là không qua được năm mươi chiêu.

Trong đầu chợt nảy ra sáng kiến, ném ô sang bên, tay phải phi đạn, mỗi tên một nhát, chỉ trong nháy mắt, tám kẻ kia đều ngã lăn ra đất ào ào.

Bất kể ngươi võ công cao tới đâu chăng nữa, thuật dụng độc sư phụ thiên hạ tuyệt diệu, năm đó trừ bỏ Tiêu Tả bách độc bất xâm, ai cũng chạy không thoát, huống chi các ngươi?

Ta khẽ hất mũi chân, chiếc ô trên đất một lần nữa xoay vòng nhảy lại về tay ta, vì tránh cho hai người đang âm thầm rình rập kia nhân cơ hội đánh lén, ta vẫn là không dám rời con lừa nửa bước, chỉ có thể lấy mũi ô giở khăn che mặt một tên nằm trên đất, khăn đen hạ xuống hiện ra gương mặt xa lạ, hoàn toàn nhìn không ra manh mối gì.

“Thủ hạ của ngươi đều ngất cả rồi, ngươi còn có hoa chiêu gì nữa không? Đừng ngại mang ra dùng!”

Khắp nơi một màn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vù vù. Ta nhíu mày, lao về phía vừa rồi phán đoán nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy góc tường trống trơn, nãy còn có người mà? Giờ đi rồi sao?

Bỗng một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện dưới ánh trăng, đứng từ xa nhìn ta, bỏ lại một câu nói: “Tiểu cô nương muốn võ công không bị thua kém, chính là học cách dùng độc, có điều cũng nên cẩn trọng, thiết nghĩ đừng ra tay tàn độc quá mức.” Nói xong thân mình chớp lay động, biến mất không thấy.

Ta ngạc nhiên, quay đầu xem Tiêu Nặc, hắn lại đang cười, nhìn ta nói: “Tử du hương mạn, quả nhiên đủ tàn đủ độc, danh bất hư truyền.”

Ta cũng không cùng hắn tiếp tục đàm đạo xem độc dược của sư phụ ta thần kỳ thế nào, quay sang hỏi: “Ngươi nghĩ xem người kia có lai lịch gì? Hay là có người âm thầm trợ giúp chúng ta?”

“Không biết.” Tiêu Nặc nhún vai nói, “Mặc kệ thế nào, người này võ công cao, có thể ngang ngửa ta và tỷ hợp lại, mà hắn đối chúng ta không có ác ý là chuyện quá tốt.”

Ngẫm lại lời hắn nói cũng có đạo lý, hơn nữa người này hành tung bí ẩn như bóng ma, nhất thời cũng không rõ được hư thực, nghĩ nhiều vô ích, ta liền chỉ vào tám kẻ bị độc đánh xỉu nằm trên đất nói: “Bọn chúng đều hôn mê cả rồi, xử lý như thế nào?”

“Đương nhiên là mang về, tám kẻ này võ công cũng không tệ, mất toi tám quân cờ ngon như thế, Hắc Hổ thể nào cũng nên ra mặt tới tìm chúng ta đi thôi?”

“Ngươi làm sao biết chủ nhân bọn chúng nhất định sẽ là Hắc Hổ?”

“Nếu là Thất ca, chẳng phải càng hợp ý chúng ta à?” Tiêu Nặc nháy nháy mắt, lại cười quỷ dị, miễn cưỡng nói, “Ai, ta say thành cái dạng này, đành phải đem hết thảy giao cả cho tỷ…”

“Ê!” Ta tiến lên kéo tay áo của hắn, hắn lại giả bộ ngủ không để ý ta, cái tên này! Đáng chết!

Nhìn tám tên hắc y nhân nằm la liệt ngang dọc trên đất, tám người sống to tướng như vậy, ta một người như thế nào có thể khiên trở về a? Lại không thể cứu tỉnh, vừa không thể để mặc kệ thế này, mà còn không thể gọi người đến hỗ trợ, bởi vì tai vách mạch rừng, không chừng sẽ có kẻ đục nước béo cò đem bọn chúng giết diệt khẩu.

Cuối cùng, ta đành phải nhún người nhảy lên, đem một lá cờ lớn cắm trên nóc tửu lâu xuống, lại dùng mặt cờ gói tám tên lại thành một đống, giống như tha chồng bánh chưng to tướng tha về khách điếm Trăm Dặm.

Cửa khách điếm vẫn còn sáng ánh đèn, cư nhiên quả thật có điếm tiểu nhị đang đợi tại cửa, vừa thấy chúng ta liền giật mình chạy ra đón: “Các vị quan khách đã về, hơ, đây là…” Hắn nhìn tòa “núi người” phía sau ta kia, trợn mắt há hốc mồm.

Tiêu Nặc lúc này rốt cục “tỉnh” rượu, vặn vẹo thẳng lưng dậy nói: “À, tám vị này hả, là khách quý ta thỉnh trở về, ngươi đi tìm những người khác đến hỗ trợ, đem bọn họ khiên vào phòng thượng hạng số ba cho ta.”

Ta lập tức vội la lên: “Vì sao muốn khiên đến phòng ta?”

“Chẳng lẽ khiên phòng ta?” Tiêu Nặc hỏi lại ta, ta trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, rồi cũng buông tha. Ai kêu ta hiện tại trên danh nghĩa là thuộc hạ của hắn kia chứ, dường như cũng chỉ có thể khiên đến phòng ta.

Phòng thượng hạng số ba ở lầu hai, kề sát bên phòng số hai, sau khi tám người được vác vô, ta cùng Tiêu Nặc cũng đi vào theo, trả cho nhóm điếm tiểu nhị mệt thở hổn hển như trâu mỗi người mười lượng bạc. Bọn họ mỗi người vác một thây lên lầu, đã mệt thành như vậy, có thể nghĩ ra được dọc đường đi ta kéo tám người trở về, là cảnh tượng như thế nào.

Tiêu Nặc còn cố tình cười hề hề cực kỳ gian tà, nói: “Cuối cùng cũng có chút thu hoạch nhỏ, hiện tại chúng ta sẽ chờ Hắc Hổ tới cửa phòng chúng ta đàm phán đi. A, trời thật sự không còn sớm, ta trở về phòng ngủ. Nơi này làm phiền tỷ tỷ trông chừng rồi.”

“Đợi…” Ta vừa mới mở miệng nói một chữ đợi, hắn đã đi mất dạng. Thực quá thể, dám thật sự đem ta làm hạ nhân sai bảo, thế mà lúc ở Xuân Tiêu các hắn gọi cơm cho ta ăn khiến ta còn một phen rất là cảm động, cho rằng hắn vừa chu đáo vừa biết quan tâm, ai ngờ chỉ trong nháy mắt, thái độ đã hoàn toàn thay đổi.

Trong lòng ta không vui, hung hăng khép cửa lại, cầm ghế dựa đến tựa vào cửa, dựa cửa mà ngồi, ngay tại khi đó, cảm giác quen thuộc đâu đó lại lần nữa trỗi dậy——có người!

Có kẻ ở ngoài cửa sổ rình mò chúng ta.

Đối phương đi rồi lại quay lại, bước tiếp theo bọn họ tính làm gì đây? Ta lúc này không dám lơ là, cả ngủ cũng dẹp bỏ, cứ như vậy nhìn miết bọn họ đến hừng đông.

Trời vừa sáng, Tiêu Nặc đã tới, liếc mắt một cái ngó qua tình hình trong phòng, nói: “Sao bọn chúng còn chưa tỉnh?”

“Nếu ta không cho uống thuốc giải, phải ba ngày sau mới có thể tỉnh lại a.”

“Thật là khói mê lợi hại!” Hắn đảo mắt một cái, bỗng nhiên lớn tiếng nói, “Chờ ở đây thật sự là không có ý nghĩa, Tiểu Thần Thần, ngươi đi tìm hai tên tiểu nhị kia lên đây, bồi bản công tử chơi xúc xắc.”

Hả? Cái gì cơ?

Tiếp theo liền nghe hắn hạ giọng nói: “Kế tiếp đến lượt ta canh chừng, ngươi đi nghỉ ngơi đi. Chờ Hắc Hổ đến, chúng ta có khả năng không tránh khỏi một trận đánh ác liệt đấy.”

Trong lòng ta run lên, từ trong con ngươi đen láy của hắn bắt gặp hình ảnh của mình, hóa ra là như vậy… Ngày hôm qua cố ý quăng ta tại đây trông người, bản thân đi ngủ bù, là để ban ngày có thể thế chỗ cho ta, mà bởi vì có người ở ngoài giám sát, cho nên hắn không thể quan tâm ta lộ liễu, để tránh bị hoài nghi.

Ai… Ta lại trách lầm hắn…

Một dòng suy nghĩ đến đây, ta theo lời xoay người đi xuống lầu kêu điếm tiểu nhị, nhưng không biết vì sao, cứ cảm thấy bước chân có chút hư ảo, giống như dẫm lên tâm sự nào đó luẩn quẩn không thể tỏ tường, hơi thở bất an.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com