Mật Thám Thiếu Niên

Chương 49: Bí mật trong bí mật [2]



Cánh cửa gỗ lâu năm không được tu sửa dưới lực đẩy của người mở ra kêu cọt kẹt, âm thanh vang vọng khắp địa đạo tối đen một mảnh, kéo dài lâu vô cùng, tạo cho mọi người cảm giác âm trầm u ám không thể nói nên lời được.

“Thắp đèn.” Giọng nói nhàn nhạt hạ lệnh, ngữ điệu mềm nhẹ nhưng có thật uy lực, đúng là Thất ca.

Đuốc châm lên, ánh lửa hừng hực soi sáng hai vách tường địa đạo, cũng chiếu rọi gương mặt vị Thất ca kia, thật đúng là mi thanh mục tú, mang phong phạm tài tử văn nhân quý phái.

“Người hiện giam giữ nơi nào?” Hắn hỏi.

Hồng cô nương bên cạnh trả lời: “Vị trí ngồi của hắn lúc ấy, là cơ quan đối diện phòng sâu nhất trong nhà tù.”

“Được, hãy tới đó xem qua một lát.” Thất ca đi dẫn đầu, hai gã canh cổng cầm cây đuốc trong tay lẽo đẽo theo đuôi.

Một trận gió thổi đến, cây đuốc lung lay chớp động, bốn phía cảnh tượng lúc sáng lúc tối, đoàn người giống như đi tại bên trong địa ngục. Hắc Hổ rụt cổ đi theo phía sau Thất ca, thầm nghĩ nơi quỷ quái này quả thật không phải là chỗ người ta có thể sống, đã đốt đuốc rồi mà vẫn âm trầm đáng sợ thế này, những lúc không có chút ánh sáng lại càng không biết sẽ dọa người ra sao, gã Trương Tiên Phóng kia rơi vào đây đã hơn sáu, bảy canh giờ, có khi nào đã hãi quá mà chết rồi không?

Đang nghĩ nghĩ, bỗng từ đằng xa, chỗ cây đuốc vẫn chưa chiếu tới, truyền đến một chuỗi ngâm nga——“Lạc nhật tú liêm quyển, đình hạ thủy liên không. Tri quân vi ngã tân tác, song hộ thấp thanh hồng. Trường ký bình sơn đường thượng, y chẩm giang nam yên vũ, miểu miểu một cô hồng…” (Thơ Tô Thức, trích trong “Thủy điệu ca đầu – Lạc nhật tú liêm quyển”, tạm dịch nghĩa: Ánh chiều tà cuộn trên rèm cửa, bóng đình dưới mặt hồ nhạt đi. Bạn hiền vì ta tân trang lại, song cửa ẩm màu sơn xanh hồng. Nhớ mãi đường đến Bình Sơn, mưa bụi Giang Nam hòa lẫn, xa xăm không một cánh nhạn nào)

Ngâm đầy nhịp điệu, còn rất dễ nghe, nhất là trong hoàn cảnh như vầy, chỉ vài từ ngắn ngủn, tại nơi hành lang âm lãnh sâu thẳm đây, lại bị hắn ngâm ra thành cảnh đình liên thủy, thủy liên không, thiên thủy hòa làm một.

Thất ca dừng chân lại, nhíu mày nói: “Người này ý chí chưa suy sụp, chúng ta tới sớm rồi.”

“Chỉ e chưa hẳn thế.” Hắc y nhân vẫn luôn trầm mặc đi theo phía sau bỗng nhiên nói, “Hắn là nhớ nhà.”

Nói xong bốn chữ này, liền thu thanh không cần phải nhiều lời nữa, vì hắn biết Thất ca nhất định sẽ hiểu được.

Quả nhiên, bên môi Thất ca xẹt qua một tia mỉm cười, lẩm bẩm nói: “Nhớ mãi đường đến Bình Sơn, mưa bụi Giang Nam hòa lẫn… Không sai, không sai.”

Đột nhiên bước chân tiến nhanh, thẳng một đường bước vào không có tạm dừng. Đi đến trước cửa ngục, nhìn xuyên qua song sắt chỉ có bàn tay trẻ sơ sinh mới đưa lọt, trong ngục tứ phía đều là tưởng sắt dày cả tấc, cả mặt đất cũng là lấy sắt xây thành, chớ nói giường, thậm chí ghế dựa còn không có, một cái tên đại mập mạp tứ chi rộng mở nằm trên nền đất, nghe thấy có người đến, cũng không đứng dậy, chỉ mỉm cười nói: “Là vị hảo bằng hữu nào đến thăm ta đấy, Hắc Hổ hay là Thất tẩu? Ta còn tưởng rằng, các ngươi muốn để ta chết rục ở cái nơi quỷ quái này chứ!”

Thất ca trầm mặc, những người khác cũng không lên tiếng.

Toàn bộ một khoảng không tĩnh mịch, Tiêu Nặc tựa hồ ý thức được điều gì, cũng ngậm miệng lại, lại vẫn nằm trên mặt đất sau một lúc lâu mới bò lên, chậm rãi, từng chút từng chút một ngẩng đầu lên—— trong khoảnh khắc ánh mắt chạm tới khuôn mặt Thất ca kia, trong mắt hắn lại nổi lên một tia thần sắc phức tạp không thể lý giải rõ ràng, tựa hồ có điểm thất vọng, lại tựa hồ có điểm thoải mái, hồi lâu mới miễn cưỡng nở nụ cười cười, nói: “Hóa ra không chỉ riêng Thất tẩu, còn có cả Thất ca.”

Thất ca nói: “Ngươi biết ta là ai à?”

Tiêu Nặc lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, nói: “Ta không biết, có điều bọn hắn biết.” Hắn chỉ chỉ thủ hạ Thất ca, “Xem ánh mắt bọn hắn nhìn ngươi nói cho ta biết ngươi đúng là Thất ca chân chính.”

Thất ca không phủ nhận, thản nhiên nói: “Lực quan sát của ngươi thật sâu sắc, ngươi là người thông minh, ta thích cùng người thông minh hợp tác.”

“Hợp tác?” Tiêu Nặc ngó hắn nửa ngày, cười khổ nói, “Không sai, hiện tại ngươi chiếm hết chủ động, tự nhiên là muốn cùng ta hợp tác.”

Thất ca cũng cười, nói: “Nếu như ngươi không đồng ý, ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Ngươi đâu phải không được quyền chọn lựa.”

Tiêu Nặc lại lần nữa cười khổ: “Lựa chọn cái gì? Lựa chọn là chết rục ở chỗ này, hay là thấy lại ánh mặt trời?”

“Đúng vậy, là như thế đấy.” Thất ca dùng một kiểu thái độ nho nhã lễ giáo nói, “Ta là một văn nhân, ta thích phân rõ phải trái.”

Tiêu Nặc đồng ý nói: “Phân rõ phải trái rất tốt, ta cũng thích phân rõ phải trái.”

“Ngươi xem, chúng ta vẫn có thể đạt được chung nhận thức.” Thất ca buông thỏng tay nói, “Như vậy, rốt cuộc ngươi lựa chọn cái gì?”

“Cái này còn cần phải hỏi sao?” Tiêu Nặc phụng phịu nói, “Ta cũng không phải chuột, chẳng lẽ thật muốn chết rục ở chỗ này?”

Thất ca nói: “Nếu ngươi…”

Tiêu Nặc cắt ngang: “Nếu ta lựa chọn thấy lại ánh mặt trời, cũng chẳng khác nào lựa chọn cùng ngươi hợp tác.”

“Vậy tốt lắm, chúng ta lập tức có thể thương thảo chi tiết hợp tác.” Thất ca cười nói, “Nhưng mà, trước lúc đó, ngươi có chuyện gì muốn nói cho ta không?”

“Có, đương nhiên là có!” Tiêu Nặc cũng mở miệng cười, dường như cười so với Thất ca còn hơn cả khoái trá, “Hiện tại chúng ta đã là quan hệ hợp tác, đương nhiên có nghĩa vụ giúp ngươi trừ bỏ cái đinh trong mắt, cũng chính là Phong Thần Hi, phải vậy không? Ta nói rồi, ta cũng rất phân rõ phải trái. Bất quá…”

Thất ca nói: “Bất quá cái gì?”

“Bất quá ngươi dường như chẳng phải thật sự thích phân rõ phải trái.” Tiêu Nặc lấy ánh mắt lườm hắn nói, “Bằng không chúng ta đều đã là người cùng nhau hợp tác, vì sao ngươi còn đứng ở bên ngoài nói chuyện với ta?”

Thất ca giật mình: “Hóa ra ngươi là muốn ta đi vào.”

Tiêu Nặc thán cả giận: “Ở bên này vừa lạnh vừa thối, ta sao lại không biết xấu hổ cho ngươi tiến vào?”

Thất ca nói: “Vậy ngươi hãy ra đây cùng ta nói chuyện, thấy sao?”

Tiêu Nặc nói: “Dường như cũng chỉ có thể như vậy.”

Thất ca không hề do dự nói: “Người đâu, mở cửa.”

Hắc y nhân tiến lên dễ dàng kéo hạ chốt lớn, cửa ngục “lạc cạc” một tràng rồi mở ra.

Thất ca dễ dàng cho Tiêu Nặc đạt được tự do như thế, vậy mà Tiêu Nặc tuyệt nhiên không cảm thấy ngoài ý muốn, đi tới bên người hắc y nhân, quan sát hắn một lúc lâu, bỗng nhiên thở dài thật dài, nói: “Các hạ võ công thâm hậu, lại làm ra vẻ công phu mèo quào bắt gà trộm chó, thật sự bội phục bội phục.”

Trong lời nói của hắn không phải không có châm chọc, hắc y nhân lại dửng dưng bất động, lạnh lùng nói: “Nói hay lắm.”

Thất ca lại nở nụ cười, vừa cười vừa nói: “Trương công tử như thế nào nhìn ra hắn võ công cao thâm?”

“Rất đơn giản.” Tiêu Nặc chỉ vào cái chốt to kia nói, “Bản thân cái thanh chốt to kia nặng tới ngàn cân, lại nhiều năm tích tụ gỉ sét, mà vị hắc y lão huynh này lại không phí chút sức lực nào thoải mái kéo nó xuống, võ công cao như vậy, ta so ra còn kém. Mà hắn mắt thấy kiếm yêu quý bị hủy bởi tay Phong Thần Hi, còn giả bộ làm ra bộ dáng một lòng ôm hận lại vô lực phản kháng, tâm cơ thành cao hào sâu càng là người thường không thể so bì. Thất ca ngươi có mãnh tướng giống như thế này ở bên cạnh, khó trách lại yên tâm mà thả ta ra.”

Thất ca thản nhiên nói: “Hắn thật là nhân tài khó kiếm.”

“Không biết khó đến chừng nào?” Tiêu Nặc quay đầu nhìn về phía hắc y nhân, chậm rãi nói, “Vì sao không thi triển một phen, để ta được mở rộng thêm tầm mắt?”

“Nơi này không gian nhỏ hẹp, hay là ngày khác đi.” Thất ca cười nói.

Lời còn chưa dứt, chợt nghe “Khanh” một tiếng đinh tai nhức óc, kiếm khí đại thịnh, một tiếng kêu thê thảm đi qua, đám người bên cạnh Thất ca, luôn cả Hắc Hổ cùng Hồng cô nương, đều đồng loạt ngã xuống mặt đất, khuỷu tay cùng đầu gối đổ máu không ngừng, rên rỉ không thôi.

Tiêu Nặc cười to ầm ĩ nói: “Giỏi, quả nhiên là nhân tài khó kiếm! Nơi nhỏ hẹp như vậy, mà lại không đả thương sai một người!”

“Không đả thương sai một người?” Cơ mặt trên khóe mắt Thất ca rung động một trận, nhìn chằm chằm Tiêu Nặc cùng hắc y nhân, từng chữ từng chữ nói, “Các ngươi…”

Bỗng nhiên ống tay áo dài vung lên, tiếng nổ mạnh chợt vang, sinh theo khói đặc, hắc y nhân kêu lên: “Tam… Trương công tử, đừng cho hắn chạy thoát!”

“Sẽ không đâu.” Tiêu Nặc một phen giữ chặt hắn, lười biếng nói, “Trốn không thoát được.”

“Đã chạy!” Hắc y nhân dậm chân một cái.

“Chưa chạy.” Tiêu Nặc kiên trì nói, kéo theo ống tay áo hắc y nhân giật lôi đi, “Không phải vẫn ở dưới này sao?”

Hắc y nhân giờ mới nhận ra Tiêu Nặc luôn giữ chặt lấy mình, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nắm ta làm gì? Ta là người tốt a!”

“Người tốt?” Tiêu Nặc nhìn hắn cười hắc hắc không ngừng, khiến hắc y nhân cũng cười phát sợ, vừa cười vừa nói: “Ngươi, ngươi, ngươi cười cái gì?”

Tiêu Nặc dùng sức nắm cổ tay hắn, bỗng nhiên mặt trầm xuống, nói: “Ngươi cải trang đầu quân dưới trướng Thất ca, lại âm thầm theo dõi ta, còn tìm Trương phu nhân giả đến nhận mặt ta… Ngươi mau mau nói thực đi, rốt cuộc ngươi có ý định gì, Trương mỳ sợi?”

Hắc y nhân hai mắt trừng lớn, khó có thể tin tưởng vào lỗ tai của mình, thất thanh nói: “Ngươi làm thế nào nhìn ra ta chính là Trương mỳ sợi?”

Tiêu Nặc phụng phịu nói: “Chuyện này ngươi còn phải hỏi!”

Lời nói còn văng vẳng bên tai, bỗng nhiên bàn tay trái vươn nhanh như chớp, hướng trên mặt hắc y nhân, dùng trảo lột ra lớp mặt nạ da người: “Ha ha! Ta cách tám con phố vẫn có thể nghe ra vị mỳ sợi thịt bò trên trên người của ngươi kìa, ngươi ở đó mà mơ có thể giấu giếm được a…”

Tiếng cười đột nhiên im bặt, Tiêu Nặc trừng mắt nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc trước mắt không còn gì che giấu này, giống như gặp quỷ hét to một tiếng: “Sao lại là ngươi!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com