Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 115



 

Trì Tâm hơi xao nhãng, mũi d.a.o lệch đi một chút, chỉ đ.â.m nông vào lớp da.

 

Những giọt m.á.u đỏ sẫm lập tức trào ra, kéo theo một tiếng thét kinh hoàng.

 

Có người định lao tới ngăn cản Trì Tâm, nhưng cô đã tung một cú đá cực mạnh khiến người đó ngã văng ra.

 

Cơ thể đang bị hệ thống điều khiển không hề có chút thương xót nào. Giữa những tiếng la hét đầy kinh hãi của mọi người, Trì Tâm mơ hồ nghe thấy tên Cảnh Tu Bạch.

 

Trì Tâm không hề bận tâm. Cô lại siết chặt cán dao: "Cậu phong tỏa ý thức của tôi, vậy ai sẽ kiểm soát cơ thể này?"

 

"Tất nhiên là do tôi trực tiếp kiểm soát." Giọng điệu của hệ thống phẳng lặng không một gợn sóng: "Ký chủ của thế giới này chỉ có một mình cô. Một khi cô thất bại, chỉ có tôi mới có thể tiếp quản nhiệm vụ và hoàn thành mục tiêu."

 

Lần này, Trì Tâm thực sự bật cười.

Mèo Dịch Truyện

 

"Cậu muốn phong tỏa ý thức của tôi, thay thế tôi ư?"

 

Hốc mắt Trì Tâm nóng ran, sự chấp nhất và khao khát sống mãnh liệt trong khoảnh khắc này đã phá tan mọi rào cản.

 

"Đừng hòng!" Khuôn mặt cô thoáng qua vẻ quyết tuyệt, như muốn kéo theo cả viên ngọc quý cùng tan vỡ.

 

Lại có người kiên trì không ngừng lao về phía cô, cố gắng ngăn cản hành động liều lĩnh này.

 

Trì Tâm mượn lực đẩy đó, không những không chống cự mà còn thuận theo đà lao của người đó, ngã mạnh sang một bên.

 

Tấm chắn băng lạnh lẽo trơn trượt làm chậm đà rơi của Trì Tâm. Cô nghiến răng, không hề có ý định dừng lại, mà đ.â.m mạnh con d.a.o vào bức tường băng dày đặc!

 

Rắc rắc—— ầm ầm.

 

Trì Tâm dùng xương bả vai của mình phá vỡ bức tường băng, rồi ngã sập xuống đất.

 

Cơn đau dữ dội ập đến từ vai, nhưng cùng lúc đó, tứ chi vốn bị trói buộc chặt chẽ của Trì Tâm đột nhiên được giải phóng.

 

Con d.a.o găm, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, đã bị cô xoay chuyển một hướng nhỏ.

 

Mũi d.a.o găm trực tiếp cắm vào vị trí chiếc mặt dây chuyền không gian màu xanh lục đậm trên n.g.ự.c cô.

 

Trì Tâm thở hổn hển, tầm nhìn trước mắt dần trở nên rõ ràng.

 

Mấy người trong căn cứ đều co rúm lại trong góc phòng, kinh hoàng nhìn cảnh tượng vừa diễn ra.

 

Cảnh Tu Bạch đang nằm sấp ở vị trí rất gần cô, khóe miệng có một vệt máu.

 

"Tít tít tít... Cảnh báo! Cảnh báo! Hành vi của Ký chủ nghiêm trọng vượt ngoài vùng kiểm soát... Yêu cầu hỗ trợ... Tít tít... Phát hiện lỗi: Ký chủ từ chối chuyển giao quyền kiểm soát cơ thể."

 

Giọng nói của hệ thống giống như đài phát thanh bị nhiễu sóng điện từ, trở nên mơ hồ không rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Lỗi hệ thống... Đang sửa chữa... Chờ tải lên... Đang xóa bỏ..."

 

Để lại vài từ ngữ đầy điềm gở, giọng nói của hệ thống dần yếu đi.

 

Cho đến khi biến mất không còn dấu vết.

 

"Hệ thống?"

 

Trì Tâm khẽ gọi thầm trong lòng.

 

Hệ thống đáng lẽ phải trả lời lại nhưng giờ đây hoàn toàn im lặng. Trì Tâm thoáng hiện vẻ vừa mừng vừa buồn.

 

Trì Tâm không nhúc nhích, những người khác cũng không dám động đậy. Mãi đến khi sự tĩnh lặng này kéo dài rất lâu, Cảnh Tu Bạch mới khẽ cựa mình.

 

"Trì Tâm, bây giờ tôi sẽ rút con d.a.o găm của cô ra." Giọng anh rất nhẹ, rất chậm: "Cô hãy thả lỏng, chúng tôi không có ý định tấn công."

 

Trì Tâm ngước mắt nhìn anh.

 

Bây giờ không còn hệ thống điều khiển, cô đương nhiên sẽ không tấn công họ.

 

Nhưng mà...

 

Trì Tâm khẽ động đậy, cơn đau nhói ở vai khiến cô nhếch mép.

 

"Không cần."

 

Trì Tâm chưa bao giờ cảm thấy biết ơn khuôn mặt vô cảm của mình như lúc này.

 

Cô ôm lấy vai, theo bản năng lăn mình một vòng, bật dậy khỏi mặt đất.

 

Động tác này quá lưu loát, như thể chính cô đã khổ luyện nhiều năm, khiến bản thân cô cũng sửng sốt.

 

Hệ thống vẫn chưa hoàn toàn biến mất sao?

 

Sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể không hề suy yếu. Ngoài việc không còn giọng nói luôn lơ lửng trên đầu, cô không cảm thấy có bất kỳ sự khác biệt nào.

 

Trì Tâm nhìn đống hỗn độn do cô gây ra.

 

Cảnh Tu Bạch bị thương, Úc Tương cũng chẳng khá hơn là bao. Khương Từ Quân đang chữa trị cho cả hai, ánh mắt họ lo lắng nhìn cô.

 

Trì Tâm lại cúi đầu, nhìn vào n.g.ự.c mình.

 

Một cảm xúc kích động dâng trào trong lòng. Lần đầu tiên trong thế giới tận thế này, Trì Tâm có cảm giác như mình thực sự được sống lại.