Tuy nhiên, giọng điệu của Trì Tâm tuy chân thành nhưng lại quá đỗi bình thản, như thể cô không thuộc về nơi này. Vu Na chỉ xem đó là lời an ủi vô nghĩa. Dù có chút do dự, cô vẫn đưa tay gạt bàn tay Trì Tâm ra.
"Cô mới đến, chưa hiểu rõ đâu." Cô ấy nói: "Tôi không biết cô đến đây bằng cách nào, có phải bị lừa đến, hay là bị bán đến đây...
...cô phải nhớ rằng, khi đã bước chân vào đây, hãy vứt bỏ hết những giá trị đạo đức và nền tảng giáo dục mà cô đã tiếp nhận trước đây. Chỉ có sống sót mới là nguyên tắc sống còn khắc nghiệt nhất, cô hiểu không?" Trì Tâm khẽ gật đầu, chấp nhận điều cô ấy vừa nói: "Chỉ khi còn sống, mới có thể thực sự phản kháng." "Cô hiểu cái gì!" Vu Na đột nhiên nổi trận lôi đình. Cô trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Trì Tâm: "Nhìn cái vẻ không biết mùi đời, không hiểu thấu nỗi khổ trần gian của cô, chắc hẳn là được bố mẹ và người thân bao bọc, che chở mới sống được đến bây giờ, phải không?"
"Cô có biết rằng trong thời loạn lạc này, phụ nữ đơn thân muốn sống sót khắc nghiệt đến nhường nào không?"
"Cô có biết rằng để tồn tại... bao nhiêu người đã phải đánh đổi tất cả, phải trả những cái giá kinh hoàng đến thế nào không?"
Trì Tâm vẫn im lặng, ánh mắt không rời khỏi cô ấy.
Vu Na chỉ vào bóng tối sâu thẳm sau dãy nhà gỗ này: "Cô có biết những người từng cố gắng phản kháng đã bị bọn chúng g.i.ế.c c.h.ế.t tàn nhẫn đến mức nào không? Cô có biết có bao nhiêu người đã gieo mình xuống từ vách đá phía sau, ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không còn trọn vẹn sao?"
"Cô không biết gì cả. Đôi mắt cô trong veo như vậy, chúng vẫn chưa bị vẩn đục, nhưng chỉ cần đặt chân vào đây... cô sẽ mất hết tất cả. Con người trước đây của cô đã hoàn toàn c.h.ế.t đi, vĩnh viễn không còn nữa."
Trì Tâm nhìn cô ấy thốt ra những lời cay nghiệt nhưng khuôn mặt lại chất chứa nỗi buồn sâu thẳm. Cuối cùng, chính Vu Na không thể kìm nén hơn nữa, cô ấy che mặt, bật ra tiếng khóc nức nở.
Một lúc sau, Vu Na buông tay. Trên mặt cô ấy vẫn còn vương những giọt lệ, nhưng vẻ mặt đã trở về vẻ chai sạn thường ngày.
"Xin lỗi." Vu Na nói: "Ở cái nơi quỷ quái này lâu rồi, tâm lý khó tránh khỏi đã bị bóp méo, vặn vẹo không ít." Cơn tức giận trong lòng Trì Tâm dần lắng lại. Trên mặt cô không chút biểu cảm, nghe Vu Na xin lỗi, cô chỉ khẽ lắc đầu.
Vu Na điều chỉnh lại cảm xúc, rồi dẫn Trì Tâm tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Ở đây có tổng cộng mười căn nhà gỗ cấp thấp, mỗi căn có khoảng ba phụ nữ sinh sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vu Na nhanh chóng giải thích điều này với Trì Tâm, rồi dẫn cô đến căn nhà nằm xa nhất về phía bên trái.
Bên trong bài trí tối giản đến mức đáng thương, chỉ vỏn vẹn một chiếc giường, một cái tủ và một chiếc bàn. Vu Na lấy một cái cốc từ trong tủ đưa cho Trì Tâm.
"Cầm lấy. Đây là vật dụng duy nhất cô có thể chứa đồ đạc, phải gìn giữ cẩn thận."
Trì Tâm nhìn chiếc cốc inox thô sơ này, nhướng mày: "Cái này thôi sao?"
"Ý tôi là, bất kể cô muốn uống nước, lấy thức ăn, hay thậm chí là rửa mặt gội đầu, đều phải dùng chung một chiếc cốc này." Vu Na nói tiếp: "Cô còn may mắn lắm, căn phòng này hiện chỉ có một mình tôi ở, cô không cần phải chung đụng với những người phụ nữ khác."
Cô ấy khó nhọc kéo khóe môi lên thành một nụ cười gượng gạo: "Với tư duy từ thế giới bên ngoài mà cô còn giữ, e rằng cô sẽ không thể hòa nhập được với một số kẻ ở đây."
Trì Tâm nghĩ đến khuôn mặt tỏa sáng rực rỡ của Hàn Y Y, khẽ gật đầu đồng tình.
Cô thản nhiên đặt chiếc cốc lên bàn, quét mắt một lượt căn phòng đơn sơ.
"Vừa nãy cô nói, ở đây không ai được phép phản kháng." Trì Tâm chậm rãi nói: "Nhưng trước đó, khi cô bị bọn chúng kéo ra ngoài, chúng lại nói rằng cô bị đánh vì đã cố gắng chống đối. Rốt cuộc là sao?"
Cô nói rất chậm, giọng điệu nhẹ nhàng, không mang chút công kích nào.
Quả nhiên Vu Na không tỏ ra bài xích. Cô ấy buồn bã tự giễu: "Cô thấy đó, tôi bị đánh, nhưng tôi không hề phản kháng. Cô thấy chưa?"
Trì Tâm suy nghĩ một lát, rồi hỏi: "Ý cô là..."
"Cứ mãi phục tùng hay sợ hãi chỉ khiến chúng nhanh chán ghét, rồi lại tìm cách lừa những cô gái khác về đây thôi." Vu Na liếc nhìn Trì Tâm: "Tôi cũng chẳng phải thánh nhân để hy sinh bản thân. Nhưng trong điều kiện tài nguyên có hạn, một khi có cô gái mới đặt chân đến, thì 'phế phẩm' từng chiếm giữ tài nguyên trước đó, cô nghĩ sẽ có kết cục như thế nào?" Đồng tử Trì Tâm chậm rãi co rút lại.
Mèo Dịch Truyện