Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 131



 

Trì Tâm khẽ cất giọng: "Cô nói những người đó... bảo vệ cô, sùng bái cô sao?" Hàn Y Y nhếch mép: "Họ yếu đuối như vậy, sao dám nói bảo vệ tôi? Họ có xứng đáng sao?" Nếu không phải Tùng Lương Bình bất chợt xen vào giữa hai người, Trì Tâm e rằng mình đã không thể giữ được bình tĩnh.

 

"Tôi đã nói rồi, các người không nghe thấy à?" Trì Tâm xua đi vẻ lạnh lùng trong ánh mắt, nhìn Tùng Lương Bình đang cười tủm tỉm với cô. Trong lòng bàn tay cô, một ống tiêm siêu nhỏ lặng lẽ xuất hiện.

 

"Trì Tâm, cô không giống những kẻ kia." Tùng Lương Bình nói, giọng trầm đục: "Cô xinh đẹp hơn, được tôi ưu ái hơn. Nếu cô biết vâng lời, tôi sẽ đảm bảo cô cả đời không cần lo nghĩ về miếng ăn, manh áo."

 

"Thủ lĩnh!" Hàn Y Y kéo tay hắn, giọng điệu hờn dỗi: "Anh không biết đâu, con tiện nhân Trì Tâm này mới là kẻ nguy hiểm nhất căn cứ đấy! Hơn nữa, cô ta còn biết võ, bây giờ chỉ là đang giả vờ thôi!"

 

Trì Tâm giấu đi sự kinh ngạc chợt thoáng qua, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua cô ta.

 

Cô khẽ đưa tay vào túi, khẩu Desert Eagle lạnh lẽo lặng lẽ trượt vào lòng bàn tay.

 

Thế nhưng Tùng Lương Bình chỉ cau mày, ánh mắt sắc lẹm trừng Hàn Y Y. Đây là lần đầu tiên hắn tỏ ra nghiêm khắc đến vậy với cô ta.

 

"Nói nhảm! Con gái tập yoga, rèn luyện thân thể thì có gì sai? Y Y, em đừng ghen tuông vô cớ như vậy, một cô gái ngoan không nên có thái độ đó."

 

Hàn Y Y vẫn không cam lòng, liếc xéo Trì Tâm một cái, cuối cùng đành nhỏ giọng đáp lời.

 

"Em biết rồi, Thủ lĩnh."

 

"Ngoan."

 

Tùng Lương Bình dường như vô cùng hài lòng với sự vâng lời tuyệt đối của người phụ nữ mình. Hắn gật đầu, một lần nữa tiến lại gần Trì Tâm.

 

"Bướm nhỏ, cô cứ vâng lời, tôi sẽ yêu thương cô."

 

Hắn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý sắp đạt được mục đích. Bàn tay béo ngậy từ từ vươn tới "chú cừu non" ngoan ngoãn trong tưởng tượng của hắn, trong khi đối phương cũng khẽ đưa tay về phía hắn——

 

Ngay khi hắn đang vô cùng phấn khích, chuẩn bị ôm chầm lấy Trì Tâm, thì một cơn đau nhói bất ngờ ập đến ở gáy. Cả cơ thể hắn lập tức choáng váng.

 

Trì Tâm nhẹ nhàng lách người tránh khỏi bàn tay béo múp của hắn, đồng thời với tốc độ gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường, cô đã tiêm toàn bộ liều thuốc cô đặc trong ống tiêm vào gáy Tùng Lương Bình.

 

Ngay sau đó, cô nhanh nhẹn né sang một bên, ống tiêm siêu nhỏ trong tay cô đã biến mất không dấu vết.

 

Mèo Dịch Truyện

"Cái quái gì vậy?" Tùng Lương Bình nghi hoặc đưa tay sờ cổ, nhưng không cảm nhận được bất cứ điều gì đáng ngờ.

 

Trì Tâm vô tư đáp: "Chắc là côn trùng thôi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Trời lạnh thế này, làm gì có côn trùng nào."

 

 

 

Tùng Lương Bình suy nghĩ mãi không ra, dứt khoát lắc đầu gạt bỏ nghi vấn này. Hắn nhìn Trì Tâm, trong ánh mắt lóe lên nụ cười dâm đãng đầy thích thú: "Tôi cứ tưởng cô là một cô gái ngoan ngoãn, không ngờ lại còn khá tinh nghịch đấy."

 

Trì Tâm mím chặt môi, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn đang dâng trào.

 

"Được thôi, vậy chúng ta hãy cùng xem, rốt cuộc ai mới là kẻ tinh nghịch hơn nhé."

 

Tùng Lương Bình rất thích những trò đùa như vậy. Hắn chỉnh đốn lại trang phục, một lần nữa lao tới phía Trì Tâm——

 

Rầm. Trì Tâm theo phản xạ nâng chân lên. Nhưng vừa nhấc được một nửa, cô nghe thấy tiếng bước chân tiến vào, lập tức hạ chân xuống.

 

Tùng Lương Bình khựng người lại.

 

Tất cả những người có mặt đều đồng loạt hướng mắt về phía cửa.

 

Bên ngoài, màn đêm u tối bao trùm. Một bóng đen cao lớn, sừng sững, lặng lẽ đứng chắn ngang khung cửa.

 

Tựa như một tòa tháp thép kiên cố.

 

Tùng Lương Bình nheo mắt đầy cảnh giác: "Ai đấy?"

 

Cái bóng tựa tháp thép kia tiến vào vài bước, lọt vào phạm vi ánh lửa bập bùng. Dưới mái tóc bù xù, một khuôn mặt phóng túng, phờ phạc lộ ra.

 

Trì Tâm ngạc nhiên nhíu mày, nhưng không muốn bộc lộ quá nhiều cảm xúc, cô liền lập tức cúi thấp đầu. Tùng Lương Bình nheo mắt lại, giọng nói khàn khàn mang theo vẻ đe dọa mơ hồ: "Quý Du?"

 

Ánh mắt Quý Du lướt qua Trì Tâm đang cúi thấp đầu, thấy trang phục của cô vẫn còn nguyên vẹn, anh ta mới khàn giọng đáp: "Thủ lĩnh."

 

Tùng Lương Bình trở lại với vẻ mặt dữ tợn, không ra người không ra quỷ: "Đây là thái độ khi bước vào phòng tôi của cậu sao?"

 

Quý Du cứng đờ trong chốc lát, khẽ cúi đầu: "Xin lỗi, Thủ lĩnh."

 

"Hừm." Tùng Lương Bình xoay người, thong thả bước về phía tấm da hổ đặt giữa phòng rồi ngồi xuống.

 

Hàn Y Y lập tức lẽo đẽo theo sau, ngoan ngoãn quỳ gối dưới chân hắn. Vuốt ve mái tóc của Hàn Y Y, cơn tức giận vì bị quấy rầy chuyện tốt của Tùng Lương Bình dịu đi đôi chút: "Đã muộn thế này rồi, cậu đến đây có việc gì không?"