Nhìn bóng lưng rời đi của cô bé thây ma, Quý Du khẽ bước một bước về phía trước, quay đầu nhìn Trì Tâm, nhưng rồi lại rụt chân trở lại, ánh mắt thoáng chút do dự.
"Anh không định đuổi theo cô bé sao?" Trì Tâm cố ý hỏi, giọng điệu bình thản.
"Dù có đuổi theo, cũng chỉ để bị cô ấy cắn xé mà thôi." Quý Du đáp, giọng nói trầm ổn, không chút d.a.o động.
Mèo Dịch Truyện
"Tôi đã từng phạm sai lầm, nhưng sẽ không thể phạm sai lầm thêm nữa." Khóe miệng Trì Tâm khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười ẩn ý.
Mùi m.á.u tanh nồng nặc ám ảnh không khí, nhưng Trì Tâm vẫn ngạc nhiên nhận ra đầu óc mình vẫn hoạt động rõ ràng, các bước tiếp theo trong kế hoạch không ngừng hiện lên. Ánh mắt cô thoáng qua một chút mờ mịt, nhưng ngay lập tức bùng lên sự kiên định.
Cô không có thì giờ cho những cảm xúc ủy mị. Còn quá nhiều nhiệm vụ đang chờ đợi.
"Về chuyện tôi đã nhờ anh trước đây, anh đã có quyết định chưa?"
“Giải cứu những cô gái khỏi địa ngục này?” Quý Du bật cười khẩy, đoạn lắc đầu ngao ngán. “Nếu đó là con đường duy nhất để tôi chuộc lại lỗi lầm… Nhưng, liệu họ có chấp nhận một kẻ như tôi giúp đỡ không?”
"Nếu anh thực sự muốn sám hối, hãy dùng toàn bộ sức lực để che chở cho họ." Trì Tâm lạnh nhạt đáp, không bận tâm đến những suy nghĩ riêng của Quý Du. "Việc họ đánh giá anh ra sao, đó không phải là chuyện tôi có thể định đoạt." Sau biến cố này, Quý Du không còn đường quay lại căn cứ Long Đằng. Trách nhiệm bảo vệ những cô gái vô định giờ đây hoàn toàn đặt lên vai anh ta.
Quý Du chưa từng phạm phải tội ác tày trời, nhưng sự thờ ơ của anh ta lại là một tội lỗi tuyệt đối.
Trì Tâm không chắc liệu anh ta có nhận được sự tha thứ hay không, nhưng cô sẽ đảm bảo một điều: những cô gái đó sẽ không bao giờ phải hứng chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
"Tôi không bám trụ lại nơi đây chỉ để chuộc lỗi." Quý Du khẽ nói, giọng chùng xuống khi đối mặt với ánh mắt dò xét của cô. "Tôi đã tìm thấy một nơi trú ẩn bí mật, hoàn toàn không có dấu vết của thây ma, lại cực kỳ khó bị phát hiện. Ban đầu, tôi chỉ định đợi Tiểu Nhụy hồi phục rồi đưa em ấy đến đó sống một cuộc đời ẩn dật… Nhưng giờ, nơi đó vẫn đủ chỗ cho những cô gái khác."
Khi anh ta miêu tả địa điểm, Trì Tâm chợt nhớ lại. "Tôi đã từng đi ngang qua khu vực đó, nhưng không hề nhận thấy có bất kỳ công trình dân cư nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô siết nhẹ tay Dương Dương, nhìn Quý Du với ánh mắt đầy tính cảnh báo: "Nếu anh dám có bất kỳ ý đồ đen tối nào, đừng trách tôi trở nên tàn nhẫn."
Quý Du vò mái tóc rối bời, vẻ mặt vừa bất lực vừa chua chát. "Tôi đã tận mắt chứng kiến cô ra tay rồi, còn chưa chán sống đến mức muốn đắc tội với cô đâu."
Ánh mắt anh ta chợt tối sầm. "Mối thù của Tiểu Nhụy, tôi còn chưa thể báo đáp, tôi không thể gục ngã lúc này."
Quý Du dẫn nhóm Dương Dương rời đi trước. Lợi dụng lúc căn cứ vẫn còn chìm trong hỗn loạn, Trì Tâm quay lại các khu vực cô đã đi qua, cẩn thận thu hồi tất cả dấu vết và thiết bị đã gài đặt.
Tiếp đó, cô bế Ai Hy, trao cô bé cho Vu Na, người phụ nữ đang bật khóc nức nở nhưng khuôn mặt lại rạng ngời hạnh phúc.
Căn cứ Long Đằng tiêu tốn một lượng lớn thời gian và nguồn lực để dọn dẹp vô số t.h.i t.h.ể và tái tổ chức lại bộ máy nhân sự.
Trì Tâm lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối, quan sát họ tuần tự lấy nước từ chiếc giếng mà cô đã âm thầm điều chỉnh, phân phát công bằng cho tất cả. Trong thâm tâm cô, một mục tiêu nữa trong kế hoạch đã được đánh dấu hoàn thành.
Trừ phi cuộc tấn công đột ngột kia, mọi mắt xích trong kế hoạch của cô đều vận hành trơn tru. Còn về sự kiện tấn công không lường trước ấy…
Ánh mắt Trì Tâm lập tức lạnh lẽo, ẩn chứa lửa giận ngút trời. Trở về căn phòng của mình, cô ngồi xuống mép giường, nhắm nghiền mắt, tập trung toàn bộ ý thức để hòa mình vào lĩnh vực mộng ảo.
Một dòng chảy quen thuộc khuấy động sâu thẳm trong trường ý thức của cô.
"Thế nào rồi? Cô có... 'thích' món quà nhỏ mà tôi đã 'gửi gắm' không nhỉ…"
Chưa đợi lời nói kia dứt hẳn, Trì Tâm đã bừng tỉnh, đôi mắt chợt mở to. Cô siết chặt nắm tay, phóng thẳng một cú đ.ấ.m về phía nguồn âm thanh vô hình.