Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 17



 

Một chiến sĩ trẻ thầm thì: "Đây đâu phải cách ngắm b.ắ.n bình thường..."

 

Người bên cạnh vỗ đầu anh ta: "Cô ấy thậm chí còn lợi hại hơn anh dùng súng, còn lẩm bẩm cái gì nữa!"

 

Mèo Dịch Truyện

Trì Tâm nghe những lời đó, hối hận vì sự thiếu hiểu biết đã khiến cô vô tình bộc lộ quá nhiều điều bất thường. Cô ngượng ngùng dời mắt, nhìn thấy mấy chiếc thiết giáp chuyên dụng đang dừng lại ở xa, bị thây ma vây kín.

 

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.

 

Cô quay lại nhìn người chiến sĩ trẻ vẫn luôn đi theo mình: "Những chiếc thiết giáp đó, các anh có cần không?" Chiến sĩ đó đang lén nhìn cô, đột nhiên thấy cô nói chuyện với mình, mặt đỏ bừng, ngay cả làn da sẫm màu cũng không giấu được sự ngượng ngùng, lắp bắp nói: "Cần... có thể... không cần ạ!"

 

Trì Tâm ngẩn người, bị câu nói đó chọc cười, trong mắt ánh lên ý cười nhàn nhạt: "Việc đó không thuộc phạm vi báo cáo của tôi."

 

Nói xong, cô giơ s.ú.n.g lên ngắm. Tốc độ nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, chỉ thấy cô vừa đưa s.ú.n.g lên, giây tiếp theo đã có một tiếng nổ lớn vang dội.

 

"BÙM ——"

 

Lần này, Trì Tâm đã mất hơn một giây, bởi vì cô không b.ắ.n bừa bãi mà nhắm chính xác vào bồn chứa nhiên liệu của một trong những chiếc thiết giáp. Nhưng chính một giây ngắn ngủi này đã cho Cảnh Tu Bạch đủ thời gian để phản ứng.

 

Khi chiếc thiết giáp phát nổ, Cảnh Tu Bạch trong nháy mắt ngưng tụ một lá chắn năng lượng khổng lồ trong suốt, bảo vệ toàn bộ đám đông đang tập trung ở khu vực này, bao gồm cả những người dưới chân tường thành.

 

Một bên là "pháo hoa" rực rỡ nhất thời mạt thế, một bên là tất cả mọi người đứng sững sờ trong câm lặng.

 

Cuộc khủng hoảng tưởng chừng sẽ hủy diệt toàn bộ thành phố đã được giải quyết theo một cách không thể tưởng tượng nổi.

 

Khi cổng thành mở ra, tất cả những người sống sót tự giác chia thành hai đội. Ai nấy đều mang theo những dấu vết tàn khốc sau trận đại chiến, lặng lẽ nhìn những người bên ngoài.

 

Người chiến sĩ vẫn luôn theo sau Trì Tâm, gương mặt nghiêm nghị, giơ cao thủ cấp của con thây ma cấp cao. Ánh mắt anh ta cháy bỏng nhìn Trì Tâm, như thể đang nhìn thấy ngọn hải đăng của hy vọng trong trái tim mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại có người tiêu diệt được một thây ma cấp cao. Dù là xét về giá trị chiến đấu hay nghiên cứu, đây đều là một cột mốc vinh quang. Anh ta nhất định phải bảo vệ "nữ thần" này.

 

Trì Tâm vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cái đầu ghê tởm đó.

 

Mấy con mắt dị dạng trên đó khẽ lắc lư, "Phụt" một tiếng, rơi hẳn xuống, chỉ còn vương lại một sợi gân m.á.u tanh tưởi.

 

Trì Tâm: ...

 

Cô suýt nữa thì ngất xỉu.

 

Nhưng càng sợ hãi, khuôn mặt cô lại càng trở nên lạnh lùng.

 

Vì vậy, người chiến sĩ ngây người nhìn cô lạnh lùng liếc nhìn cái thủ cấp đó, dường như đang nói: "Mang thứ này vào đây làm gì, có gì to tát đâu". Trong lòng anh ta có chút run rẩy, ánh mắt lại càng thêm nhiệt tình.

 

Nhưng anh ta vẫn ôm cái thủ cấp đó, theo Trì Tâm bước vào căn cứ L.

 

Trì Tâm đi qua từng ánh mắt phức tạp, nhận ra cô và Cảnh Tu Bạch cơ bản nhận được sự chú ý ngang nhau. Rõ ràng, cả dị năng của Cảnh Tu Bạch lẫn sức chiến đấu đột ngột mà cô thể hiện đều khiến mọi người khó lòng chấp nhận dễ dàng.

 

Cô ngẩng đầu nhìn Cảnh Tu Bạch đứng cạnh. Anh dường như đã sớm đoán trước cảnh tượng này, trên mặt vô cùng bình tĩnh.

 

Nhận ra ánh mắt của Trì Tâm, anh nhìn về phía cô. Không có gọng kính che chắn, để lộ ngũ quan sắc lạnh không tì vết.

 

Trong đôi mắt trong veo ấy ẩn chứa sự dò xét phức tạp.

 

Bất kể Cảnh Tu Bạch muốn lấy được thông tin gì từ Trì Tâm, cô đều không chút biểu cảm dời mắt đi. Trì Tâm thầm nghĩ: Đừng nhìn tôi, tôi vẫn chưa nghĩ ra lý do hợp lý nào cả.

 

Vốn dĩ cô nên bị áp giải vào căn cứ với tư cách là tội nhân và phải tiến hành xét xử, nhưng nhờ một trận chiến dữ dội trước đó, lúc này cô lại bình tĩnh bước đi trên con đường dẫn đến hội trường.