Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 189



 

Đội ngũ nhân vật chính ai nấy đều là lần đầu nghe được câu chuyện này. Trên gương mặt Khương Từ Quân thoáng hiện vẻ không đành lòng, còn Úc Tương thì lộ rõ sự tức giận tột độ.

 

"Tôi biết cái căn cứ thối nát này chẳng làm được chuyện tốt đẹp gì, nhưng không ngờ lại đánh giá thấp mức độ tàn bạo của bọn chúng." Anh ta nghiến chặt răng, giọng hằn học.

 

Dưới ánh mắt đầy mong chờ của Quý Du, Quý Nhụy như bị một luồng xung kích vô hình đập mạnh vào đầu. Cô bé ôm lấy đầu, khụy người xuống, đôi mắt ngập tràn vẻ kinh hoàng.

 

Mèo Dịch Truyện

"Quý Nhụy, hãy nhớ lại tên của cô, anh trai cô đang ở ngay đây!" Trì Tâm ép sát vào bức tường băng giá, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào biểu cảm của Quý Nhụy: "Đừng để ý thức này tan biến! Chỉ cần cô vẫn là chính mình, dù cô là một xác sống hay một con người, cô vẫn là Quý Nhụy!" Quý Nhụy bất chợt ngẩng đầu, đôi mắt vô hồn chăm chú nhìn Trì Tâm.

 

"Anh trai, có, em gái."

 

Một tiếng rít khẽ, đầy gai góc, lẫn trong giọng nói đứt quãng của cô bé.

 

"Anh không còn, thây ma, cần."

 

Lời nói quá đứt đoạn khiến Trì Tâm khựng lại, cố gắng suy luận ý nghĩa. Đúng lúc cô đang suy nghĩ, Quý Nhụy bỗng ngửa đầu gào thét một tiếng chói tai, sức mạnh điên cuồng lập tức xuyên thủng bức tường băng, rồi cô bé điên cuồng lao thẳng về phía Trì Tâm!

 

"Cô, thay thế, chết!" "Tiểu Nhụy—!"

 

Tiếng hét kinh hoàng của Quý Du và tiếng gầm gừ đứt quãng của Quý Nhụy hòa vào nhau. Theo phản xạ tự nhiên, Trì Tâm định tung chân đá văng Quý Nhụy đang lao tới, nhưng rồi cô đổi ý. Không lùi mà tiến, cô lao lên phía trước, hung hăng bóp chặt lấy cổ Quý Nhụy!

 

Rầm! Một âm thanh chói tai vang lên.

 

Đôi tay đen nhánh sắc nhọn của Quý Nhụy bị Trì Tâm kìm chặt, cả hai cánh tay đều bị đè ép mạnh lên phía đỉnh đầu cô bé.

 

Bàn tay còn lại của Trì Tâm siết chặt lấy cổ Quý Nhụy, sau đó đập mạnh cô bé vào một bức tường băng khác.

 

Mọi động tác diễn ra nhanh như chớp mắt, tất cả những người khác đều không kịp phản ứng. Trì Tâm đã hoàn toàn khống chế Quý Nhụy trong lòng bàn tay.

 

Quý Nhụy dù sao cũng còn nhỏ bé hơn Trì Tâm một chút. Cô bé ngẩng khuôn mặt dữ tợn lên, đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào Trì Tâm, trong cổ họng không ngừng phát ra những tiếng rít gào chói tai.

 

Trì Tâm lo lắng tiếng gào này sẽ thu hút sự chú ý của những thực thể khác. Cô liền quát thẳng: "Câm miệng!"

 

Và Quý Nhụy, thật sự đã im bặt. Cô bé trừng mắt nhìn Trì Tâm, đôi mắt vốn hung dữ giờ đây lại ánh lên vẻ tủi thân đến lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Anh trai, cướp, đánh tôi."

 

Trì Tâm chợt bừng tỉnh, cô đã hiểu ra ý của Quý Nhụy: "Cô nói là tôi cướp anh trai cô rồi còn đánh cô sao? Chờ đã, vậy ra từ nãy đến giờ cô chỉ nhắm vào tôi để tấn công? Chỉ vì cô nghĩ rằng tôi đã cướp mất anh trai cô ư?"

 

Quý Du đứng ngây ra.

 

Quý Nhụy cúi mắt im lặng, đôi tay vẫn cố gắng phản kháng giờ cũng buông thõng, như ngầm xác nhận điều đó là đúng.

 

Trì Tâm hít một hơi thật sâu, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

 

Cô buông lỏng tay đang ghì chặt Quý Nhụy. Ngay lập tức, cô bé lại giơ tay lên định tấn công, nhưng Trì Tâm đã nhanh hơn, túm lấy cổ áo cô bé và đẩy mạnh về phía Quý Du.

 

"Anh trai cô đang ở ngay kia, tự xem xem có còn nhận ra không. Chẳng ai cướp anh trai cô cả!" Trì Tâm nói, giọng điệu có phần khó chịu.

 

Với bản lĩnh chiến đấu của Quý Du, hẳn anh ta sẽ không bị chính em gái biến dị của mình kết liễu ngay trong lần đầu tái ngộ đâu nhỉ?

 

Trì Tâm cảnh giác quan sát họ, luôn trong tư thế sẵn sàng ra tay ứng cứu.

 

Tuy nhiên, Quý Nhụy chỉ đứng bất động trước mặt Quý Du, đôi mắt vô hồn dường như đang cố gắng lục lọi những mảnh ký ức cuối cùng trước khi biến đổi.

 

"Tiểu Nhụy, là anh đây..."

 

Quý Du quỳ sụp xuống, cẩn trọng vươn tay. Khi thấy Quý Nhụy không hề có ý né tránh, vẻ mặt anh ta tràn ngập sự đau khổ và như chực khóc, anh ôm chầm lấy cô bé vào lòng. Người đàn ông rắn rỏi và thô ráp ấy, giờ đây lại bật ra tiếng gào khóc thảm thiết đến xé lòng.

 

Trì Tâm không đành lòng chứng kiến cảnh tượng ấy. Cô quay lưng đi, nhưng vẫn liếc nhìn ba thành viên còn lại của đội ngũ nhân vật chính bằng ánh mắt kỳ lạ, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười gượng gạo.

 

"Tôi đột nhiên nhận ra mình có khả năng giao tiếp với thây ma, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu tại sao lại như vậy." Cô thành thật chia sẻ.

 

Cô vốn nghĩ mình sẽ bị coi là quái vật, hoặc ít nhất là bị nghi ngờ thân phận con người, ai ngờ Khương Từ Quân lại bất chợt bật cười.

 

Cảnh Tu Bạch thở dài, cất lời: "Cô có thể làm được bất cứ điều gì, tôi cũng không còn thấy lạ nữa." Úc Tương thành thật bổ sung: "Cũng có thể không phải bây giờ cô mới có khả năng đó. Dù sao trước đây, mỗi khi gặp phải thây ma cấp cao, cô chưa kịp giao tiếp là đã đập nát đầu chúng rồi."