"Trong gia đình cậu, có ai bị thương không?”
"Trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, ai mà không mang trên mình vài vết thương chứ...” Thiếu niên cúi đầu thấp hơn, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Trước đó, một đàn thú biến dị đã tấn công ngôi làng của tôi. Tất cả mọi người... đều đã bỏ mạng. Tôi chỉ muốn tích trữ thêm chút dược phẩm, để phòng thân khi bất trắc xảy đến.”
Vĩnh Ninh cố không để Trì Tâm nhìn thấy vẻ bối rối hiện rõ trên mặt mình.
Trì Tâm nheo mắt nhìn cậu ta:
"Lọ thuốc của tôi không có nhãn, vậy mà cậu nhận ra được Amoxicillin. Trước kia học hóa giỏi lắm nhỉ?" Thiếu niên như bị chạm đúng điểm yếu, hơi thở khựng lại, không trả lời.
Trì Tâm không có ý định truy cứu sâu hơn. Cô suy tư chốc lát, đột nhiên vỗ trán:
"Chết rồi!"
Cậu thiếu niên giật nảy mình, ngẩng đầu lên, tưởng có chuyện gì nguy hiểm nữa.
"Lãng phí quá nhiều thời gian rồi." Trì Tâm quay người chuẩn bị rời đi, nhưng khi thấy vẻ mặt thất vọng của cậu thiếu niên, cô lại bước về phía cậu ta.
Cô giơ chiếc răng hổ lên:
"Cậu thực sự không muốn cái này à?” Cậu thiếu niên lắc đầu, do dự đáp:
"Tôi không dám lấy thêm đồ của cô nữa."
Mèo Dịch Truyện
Nghe vậy, Trì Tâm nhún vai, cất chiếc răng hổ vào ba lô. Vô tình, cô khéo léo dùng ba lô che khuất, lặng lẽ lấy ra lọ thuốc Amoxicillin từ không gian riêng của mình, đưa cho cậu ta:
"Vậy lấy cái này đi. Dù sao tôi cũng đã lấy con thỏ của cậu."
Khuôn mặt cậu thiếu niên bừng sáng niềm vui sướng tột độ, đôi mắt đỏ hoe xúc động khi nhận lấy lọ thuốc.
“Tôi... tôi..."
"Cầm lấy đi." Trì Tâm đặt lọ thuốc vào tay cậu ta.
Cậu thiếu niên run rẩy nắm chặt lọ thuốc trong tay, nước mắt không kìm được tuôn rơi.
Trong thời kỳ tận thế, ai cũng có nỗi khổ riêng của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trì Tâm quay đi, không muốn nhìn thấy khoảnh khắc yếu lòng đó của cậu ta.
Cậu thiếu niên hít một hơi thật sâu, như vừa đưa ra một quyết định trọng đại:
"Tôi... tôi là Vĩnh Ninh. Cô có thể yêu cầu tôi làm bất cứ điều gì để trả ơn."
"Vĩnh Ninh. Một cái tên đẹp." Trì Tâm khẽ nâng mắt, khóe môi hé nụ cười nhẹ.
"Vậy thì hãy sống thật tốt, cho đến khi thời kỳ tận thế này kết thúc." Nói xong, cô quay người, sải bước xa dần, dáng vẻ ung dung nhưng bước chân lại hối hả hơn bình thường.
Nhìn bóng lưng cô, ánh mắt Vĩnh Ninh lóe lên nhiều cảm xúc phức tạp.
Trì Tâm đeo ba lô, tăng tốc sau khi rời khỏi tầm nhìn của Vĩnh Ninh. Cô dừng lại, quét mắt quanh quẩn để định vị phương hướng, rồi tiếp tục chạy.
Chiếc ba lô rung lắc khó chịu sau lưng thật bất tiện, nhưng cô buộc phải dùng nó để che giấu sự tồn tại của không gian riêng, dù trong lòng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Thời gian bị chậm trễ lâu như vậy, không biết có kịp hay không— Trì Tâm lao như bay đến một đoạn quốc lộ hoang vắng, ánh mắt đăm đắm tìm kiếm với vẻ sốt ruột. Không thấy bóng dáng mong đợi, một thoáng lòng cô chùng xuống.
Cô hít thở thật sâu, lại tăng tốc chạy dọc theo ven quốc lộ.
Sau khoảng nửa tiếng, cuối cùng cô dừng lại.
Ba bóng người đang chập chờn xuất hiện trong tầm mắt. Trì Tâm thở phào nhẹ nhõm, trút bỏ gánh nặng.
"Suýt nữa thì lạc mất nhóm nhân vật chính rồi."
Nhìn bóng lưng ba người trước mặt, cô nhếch môi khẽ bĩu. Ẩn mình vào những lùm cây ven đường, Trì Tâm lặng lẽ bám theo từ xa. Vì sao phải bám theo một cách đáng xấu hổ như vậy ư? Câu chuyện phải kể từ lúc cô còn ở căn cứ Long Đằng—à không, giờ đã được đổi tên thành căn cứ Phượng Phù Sơn.
Khi trận chiến lớn vừa kết thúc, họ tản ra tìm kiếm tàn dư nguy hiểm còn sót lại. Lúc bàn bạc về hành trình sắp tới, Trì Tâm tưởng rằng nhóm nhân vật chính sẽ nhất quyết tiến về Nước A để tìm kiếm phòng thí nghiệm kia, nên từ chối lời mời đồng hành.
Nhưng ngay sau khi cô từ chối, Úc Tương lập tức hoàn toàn phá vỡ mọi dự liệu của cô, nói rằng họ đã tìm ra vị trí của "khu chợ” và định đi xử lý công việc ở đó trước.
Điều đó khiến Trì Tâm không khỏi cảm thấy: "Đúng là một cú tát vào mặt."
Trì Tâm nghe lén, bị bắt bài nhưng không muốn thừa nhận. Lời từ chối trước đó đã nói ra, giờ cô không thể rút lại. Trì Tâm trầm ngâm suy tính hồi lâu, chẳng hiểu sao cuối cùng lại nghĩ ra cái kế hoạch nửa vời này: lén bám theo nhóm họ từ phía sau.