Người điều khiển tháo mũ bảo hiểm, để lộ khuôn mặt đỏ bừng tức tối của Úc Tương: "Trì Tâm, cô dám chơi ăn gian!"
Trì Tâm tựa lưng hờ hững vào thân mô tô, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy khiêu khích: "Úc Tương, đã không có khả năng thì đừng tìm cách cản trở người khác chứ."
Nụ cười rạng rỡ, pha lẫn kiêu ngạo của cô khiến người ta có cảm giác đây không phải là một cuộc đào thoát sinh tử trong thời mạt thế, mà chỉ đơn thuần là một buổi chiều hè êm ả, nơi những người bạn cùng thi đua mô tô và trêu chọc kỹ năng điều khiển của nhau.
"Cả một đàn thây ma đang bám sát phía sau, vậy mà cô không hề nghĩ ra một đối sách nào mà cứ thế lao đi à?" Úc Tương lớn tiếng chất vấn. "Cô phải biết rằng cả tôi và cô, khi đang điều khiển phương tiện, đều gần như không có sức chiến đấu. Còn Tu Bạch thì... Khoan đã, Tu Bạch đâu rồi?"
Trì Tâm chợt giật mình nhận ra, đã một khoảng thời gian khá lâu cô không hề cảm nhận được sự hiện diện của người ngồi phía sau mình. "Lẽ nào mình đã làm rơi mất nhân vật chính giữa đường rồi sao?" Cô lập tức quay đầu nhìn lại.
Cảnh Tu Bạch vẫn ngồi thẳng tắp ở ghế sau, chiếc mũ bảo hiểm che kín mít, dáng vẻ nghiêm nghị hệt như đang tham gia một buổi học trang trọng.
"Tu Bạch?" Cô khẽ gọi, giọng điệu ngập ngừng.
Khương Từ Quân và Úc Tương cũng đã rời khỏi xe. Khương Từ Quân nhỏ giọng đề xuất: "Hay là để tôi sử dụng dị năng trị liệu cho anh ấy?"
"Không cần thiết, đừng lãng phí năng lượng." Trì Tâm tiến lại gần, tự tay tháo mũ bảo hiểm ra cho Cảnh Tu Bạch.
Khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh đến lạ thường, nhưng đôi mắt lại hoàn toàn trống rỗng, không hề có chút d.a.o động. "... Tu Bạch, anh có ổn không?" Cô giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh, vẻ mặt hiện rõ sự bối rối.
Úc Tương bật cười sảng khoái: "Tôi đã nói rồi mà! Nhìn cái phản ứng của Tu Bạch kia kìa, rồi nhìn lại tình trạng lốp xe của cô xem. Cứ tiếp tục lao đi như vậy, chưa đầy vài ngày nữa, lốp xe nát bét thì cô tính thế nào?"
Mèo Dịch Truyện
Nghe vậy, Trì Tâm vội cúi thấp người xuống kiểm tra kỹ lưỡng bánh xe. Sau đó, cô vỗ nhẹ lên chân Cảnh Tu Bạch, giục: "Xuống xe thôi, lốp xe đã đến giới hạn rồi."
Cuối cùng, Cảnh Tu Bạch cũng có chút động tĩnh. Anh ngước nhìn cô, giọng nói khẽ khàng đầy mệt mỏi: "Người không chịu nổi... chính là tôi đây."
Úc Tương và Khương Từ Quân lại cùng phá ra cười vang.
Trì Tâm cố nén một tiếng cười, cảm thấy có chút tội lỗi khi khiến anh ra nông nỗi này. Cô khẽ xoa má, ngượng nghịu chuyển hướng câu chuyện:
"Xuống đi, đã đến giờ dùng bữa tối rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi bước xuống xe, bước chân Cảnh Tu Bạch khẽ loạng choạng. Nhìn dáng vẻ mất hồn của anh, Trì Tâm không khỏi cảm thấy mình vừa khắc sâu thêm vào bóng đen ám ảnh tâm lý của anh với những cỗ xe hai bánh.
"Có lẽ đây chính là nguyên nhân anh luôn tránh né ngồi cùng xe với Úc Tương," cô thầm nghĩ.
Trong khi đó, Khương Từ Quân cười đến không đứng thẳng nổi. Cô ấy rút ra từ không gian một chiếc bàn dã chiến, thoăn thoắt đặt bếp năng lượng di động lên, chuẩn bị nấu ăn.
"Hết sạch gói lẩu tiêu xanh rồi. Cô còn không, Trì Tâm?"
"Có." Trì Tâm lấy ra từ kho không gian một gói, tiện tay ném cho Khương Từ Quân. "Nhớ cho thật nhiều tiêu tê vào nhé."
"Biết rồi." Vì biết khẩu vị đậm đà của cô bạn, Khương Từ Quân không ngần ngại thêm thật nhiều hạt tiêu vào nồi.
Úc Tương đi kiểm tra tình trạng xe, còn Cảnh Tu Bạch thì thẫn thờ trên chiếc ghế xếp nhỏ, cuộn mình ôm lấy đầu gối, như một linh hồn lạc lõng rời khỏi thể xác.
Khi quay đầu lại và bắt gặp cảnh tượng đó, Trì Tâm bật cười không nén nổi.
Tiếng cười khúc khích của cô lan nhanh, kéo theo cả ba người cùng cười nghiêng ngả.
Cảnh Tu Bạch liếc nhìn họ, ánh mắt đầy vẻ trách móc.
"Khụ." Khương Từ Quân là người duy nhất cảm thấy áy náy. Cô ấy nhanh chóng đổ thịt và các loại viên lẩu vào nồi, dùng hương thơm nghi ngút để đánh lạc hướng sự chú ý. Trì Tâm quả nhiên bị hương thơm mê hoặc, cô ngừng cười và tiếp tục trút vào nồi lẩu một túi viên thịt bò đặc chế.
"Đủ rồi, đủ rồi." Khương Từ Quân vội vàng ngăn cô, đẩy tay Trì Tâm đang liên tục đổ thêm đồ ăn ra. "Ăn không hết đâu."
"Nhưng tôi muốn ăn mà." Trì Tâm khẽ lầm bầm.
"Chẳng biết còn bao xa nữa mới đến được khu định cư tiếp theo, chúng ta phải tiết kiệm."
Khương Từ Quân quen sống tiết kiệm, trái ngược hoàn toàn với sự hào phóng của Trì Tâm. Nghe vậy, cô chỉ đành bĩu môi đầy bất mãn, lặng lẽ dõi theo túi viên bò bị lấy đi. Ngay lúc đó, một bàn tay thon dài bất ngờ vươn đến, cầm lấy túi viên bò từ tay Khương Từ Quân và trút toàn bộ vào nồi lẩu.