Cả ba người đứng đó, chìm trong câm lặng, không thốt nên lời.
Trì Tâm cũng không cất tiếng.
Tuy bản nhạc không tiêu hao quá nhiều năng lượng thể chất, nhưng cô cảm nhận như vừa trải qua một trận chiến dữ dội trong tâm hồn, từ đó mà ý chí càng thêm vững vàng, kiên định.
"Bốp, bốp." Tiếng vỗ tay chậm rãi từ Cảnh Tu Bạch kéo mọi người thoát khỏi cơn mê.
"Thật phi thường, Trì Tâm!" Khương Từ Quân xúc động, hai má ửng hồng.
"Với một cây đàn tồi tàn đến vậy mà cô vẫn có thể chơi ra những giai điệu này, chắc chắn trước đây cô phải là một nghệ sĩ chuyên nghiệp."
"Không nghi ngờ gì nữa," Úc Tương tiếp lời. "Trình độ của cô chẳng kém gì những chuyên gia mà tôi từng khiến tức giận bỏ đi."
Trì Tâm mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Chỉ là học từ mẹ thôi."
"Mẹ cô là thiên tài dương cầm quốc tế sao?" Ba người họ sững sờ.
Trì Tâm im lặng, không xác nhận cũng không phủ nhận.
Ba người nhìn nhau, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng. Lần đầu tiên, họ nhận ra mình hoàn toàn mù mịt về quá khứ của người phụ nữ này.
Trì Tâm trước tận thế là ai? Cô đã sống cuộc đời thế nào? Họ cố gắng nhớ lại, nhưng dường như ký ức về Trì Tâm chỉ bắt đầu từ ngày thành phố bị xác sống bao vây. Ngày ấy, cô cùng Cảnh Tu Bạch nhảy từ tường thành xuống, một cú đá hiểm hóc, thổi bay cái đầu của một xác sống biến dị cấp cao.
Có lẽ hình ảnh mạnh mẽ đó quá ấn tượng, che khuất mọi ký ức trước đó.
Cô mạnh mẽ đến đáng sợ, biết rất nhiều điều, những điều ấy như hào quang bao quanh cô. Nhưng làm thế nào để cô trở thành con người hiện tại, không ai rõ.
Trì Tâm không hề hay biết về cảm xúc phức tạp của nhóm đồng hành. Cô chỉ đứng dậy, vẻ ngoài điềm tĩnh như thường ngày. Tối hôm đó, họ nghỉ lại trong nhà nguyện nhỏ.
Cảnh Tu Bạch đã quét tìm mối nguy xung quanh, xác định không có mối đe dọa. Đám xác sống bên ngoài chỉ là những con cấp thấp, sau khi không ngửi thấy dấu hiệu sinh vật sống, chúng dần tản đi.
Họ hiếm hoi không ngủ trên lầu mà trải vài chiếc túi ngủ lên sàn, nằm ngổn ngang.
Khương Từ Quân nằm bên cạnh Trì Tâm, nửa đêm cô cựa mình, vừa định chui ra khỏi túi ngủ cá nhân thì vô tình đánh thức Khương Từ Quân.
"Trì Tâm?" Cô ấy thều thào gọi trong cơn ngái ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Không có gì, ngủ đi." Trì Tâm xoa đầu cô ấy, giọng dịu dàng. "Tôi dậy thay ca.”
Khương Từ Quân yên tâm nhắm mắt, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Trì Tâm đứng dậy, khởi động cơ thể nhẹ nhàng rồi nhìn về phía Cảnh Tu Bạch, người đang ngồi trên bệ cửa sổ. Anh vừa quan sát bên ngoài, vừa liếc nhìn cô.
"Cô không mệt sao? Tôi canh đến sáng được mà, cô về ngủ đi." Anh nói khẽ.
"Đừng có đùa, lỡ ngày mai buồn ngủ mà rơi từ xe tôi xuống thì tôi biết giải thích thế nào?" Cô nhướng mày, ung dung đáp lời.
Cảnh Tu Bạch không tranh cãi, chỉ im lặng nhìn cô nhẹ nhàng đẩy anh về phía túi ngủ của mình.
Anh lặng lẽ nằm xuống, nhưng vẫn mở mắt, nhìn theo bóng cô quay lại bên cây đàn piano.
Trì Tâm cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên đàn, như thể đang khép lại một chương cũ của cuộc đời.
Một lúc sau, khi cô đứng dậy, ngập ngừng nhìn tượng Đức Chúa Trời, rồi lau sạch nó như một hành động đầy trân trọng.
Sáng hôm sau, họ dậy sớm, chuẩn bị hành trang rồi rời khỏi nhà thờ, bắt đầu tìm kiếm nguồn tiếp tế trong thị trấn.
"Nơi này có người đến trước rồi."
Úc Tương nấp sau giá hàng hóa trong một cửa hàng tiện lợi, đối diện với một xác sống qua lớp kệ mỏng manh, tựa hồ đang ẩn nấp.
Khương Từ Quân cẩn thận nhặt vài bánh xà phòng cuối cùng bỏ vào không gian lưu trữ cá nhân của mình, nhíu mày.
Cánh cửa bị đẩy mở, tiếng bước chân vang lên.
Con xác sống từng là nhân viên đang loạng choạng thì lao về phía những kẻ vừa bước vào, nhưng chưa kịp kêu thành tiếng, đầu nó đã bị lưỡi d.a.o sắc bén của Trì Tâm xuyên thủng.
Cô rút d.a.o ra, đẩy xác c.h.ế.t sang một bên, quay đầu nhìn Úc Tương và Khương Từ Quân đang núp mình:
"Các người định chờ đến Tết à?"
Cả hai ngượng ngùng lò dò bước ra. "Cửa hàng lớn thế này mà trống trơn, không thấy kỳ lạ sao?" Úc Tương khẽ lẩm bẩm.
"Có gì lạ chứ? Những người sơ tán trước đây đã càn quét sạch sẽ, hoặc những người sống sót khác đã qua đây." Trì Tâm khẽ phẩy tay, thúc giục mọi người: "Không còn gì thì đi thôi."
Mèo Dịch Truyện