Trì Tâm bật cười, vỗ vai anh ta: "Mọi người vẫn nghĩ tôi luôn bình tĩnh, đúng không?"
"Không phải vậy sao?"
Mỗi lần đối mặt với những hiểm họa tưởng chừng như không lối thoát, Trì Tâm luôn là người đầu tiên đứng lên, tìm ra tia hy vọng nhỏ nhất để cứu cả nhóm khỏi hiểm cảnh.
Nếu không đủ bình tĩnh, làm sao cô có thể làm được điều đó?
Trì Tâm nhìn cả ba người, ánh mắt dịu lại. "Hồi nhỏ, có lần bọn bắt cóc đánh tôi gãy xương sườn, chỉ vì tôi sợ quá mà khóc không ngừng." Giọng cô trầm tĩnh, không chút cảm xúc. Cả ánh mắt cũng không gợn sóng. Những mảnh ký ức tàn khốc này, cô kể lại như thể đang nói về một người khác.
"Từ đó, dù gặp bất kỳ chuyện gì, tôi cũng không còn khả năng biểu lộ nỗi sợ hãi. Không phải tôi không muốn, mà là một phản xạ đã bị triệt tiêu."
Câu chuyện kết thúc, không gian lặng thinh.
Gió nóng thổi qua, làm mái tóc dài màu đen của Trì Tâm bay lên, che khuất đi đôi mắt của cô.
Cô vốn nghĩ rằng những ký ức này sẽ chôn vùi mãi trong lòng, nhưng trước mặt ba người bạn đồng hành này, cô lại vô thức muốn chia sẻ. Có lẽ vì cô biết rõ về họ qua bộ phim, còn họ lại không biết gì về cô. Đã từng là người qua đường, giờ cùng nhau vượt qua hiểm nguy, cô không muốn giữ mãi khoảng cách.
Cô đã hòa nhập vào thế giới này, có cảm xúc, có mối liên kết.
Cô không còn là một linh hồn bơ vơ nữa.
Những mảnh ghép ký ức mà Trì Tâm tiết lộ, đủ để thấy sự phức tạp trong quá khứ của cô. Ba người còn lại không dám hỏi thêm, chỉ lặng lẽ lên xe, tiếp tục hành trình sau khi kết thúc giờ nghỉ ngắn ngủi.
Khi một cấu trúc nấm khổng lồ bị phong hóa bởi gió xuất hiện trước mắt, họ nhanh chóng quyết định chọn nơi này làm chỗ nghỉ qua đêm.
Lúc này, bầu trời xanh thẳm đã từ phía chân trời lan đến đây, sắc trời trộn lẫn những gam màu phức tạp, vừa rực rỡ lại vừa tĩnh lặng.
Trì Tâm lần theo các đường vân của cây nấm, đi vòng ra phía sau.
Trên vùng đất hoang mênh m.ô.n.g này, sự hiện diện của một kiến trúc tự nhiên vĩ đại đến vậy thực sự mang đến một cảm giác choáng ngợp, xen lẫn chút rờn rợn.
Cô đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì bất chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ bên cạnh, ngẩng đầu nhìn lên:
"Có chuyện gì sao?"
"Đây là cơ hội hiếm có, chỉ trong khoảnh khắc này thôi." Cảnh Tu Bạch cất lời nhanh như chớp, giọng anh khẽ khàng, xen lẫn vẻ gấp gáp, tựa hồ không muốn lọt vào tai hai người còn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mèo Dịch Truyện
Trì Tâm đầy khó hiểu, bị anh kéo lại gần phần rễ của cây nấm. Nhìn vẻ thần thần bí bí hiếm thấy của anh, cô cũng không khỏi tò mò.
"Nhìn này."
Cảnh Tu Bạch vừa nói vừa xòe bàn tay ra trước mặt cô.
Những phân tử nước hiếm hoi trên cánh đồng sỏi đá này bắt đầu tụ lại trong lòng bàn tay anh, dần dần hình thành một tạo hình băng tinh xảo, cao ngang cẳng tay.
Từng cành cây hiện rõ mồn một, lá cây được chạm khắc tinh xảo đến từng đường vân nhỏ nhất. Cảnh Tu Bạch tỏ ra rất nghiêm túc, chăm chú khắc họa tác phẩm trong tay.
"Đây là gì?" Trì Tâm ngạc nhiên chớp chớp mắt, định đưa tay chạm vào.
"Đợi chút đã."
Cảnh Tu Bạch nhẹ nhàng tránh tay cô, nháy mắt một cách đầy bí ẩn, sau đó cẩn thận nâng tạo vật băng nhỏ, hướng về phía bầu trời.
Trì Tâm nín thở, đôi mắt dần mở to hơn.
Trước tầm mắt cô, tạo vật băng trong suốt lấp lánh, một quầng sáng vàng rực bừng lên từ bên trong.
Khi sắc xanh thắm của bầu trời kéo đến bao trùm, những chiếc lá băng chuyển hóa thành màu sắc hòa trộn giữa đỏ rực và xanh thẫm, tựa như một đóa pháo hoa bằng băng đang từ từ nở rộ trước mắt.
"Hỏa thụ ngân hoa."
Bầu trời ở ngưỡng cửa màn đêm buông xuống mau chóng. Khi cây băng chuyển hẳn sang sắc xanh thẫm, vô vàn vì tinh tú lấp lánh tỏa sáng, trải dài đến vô tận.
"Đẹp quá." Trì Tâm thì thầm.
Trên gương mặt của Cảnh Tu Bạch thoáng qua một nét tự hào, nhưng anh nhanh chóng thu lại, khẽ ho một tiếng, cố giữ vẻ lạnh lùng:
"Đưa tay ra, tôi tặng cô thứ này."
"Thật sao?"
Trì Tâm vô thức đưa tay đón lấy. Nhìn khối băng tinh khiết lơ lửng trong không khí, nhẹ nhàng từ tay anh chuyển sang tay mình, cô có chút ngỡ ngàng hỏi: