Trì Tâm nhíu mày, tựa lưng vào chiếc xe máy, thận trọng quan sát đối phương tiến lại gần.
Trong thời mạt thế này, việc gặp một kẻ độc hành đã hiếm, huống hồ nhìn dáng vẻ người này: quần áo tuy đơn giản nhưng sạch sẽ, khuôn mặt không hề có dấu hiệu của sự đói khát triền miên. Rõ ràng, cuộc sống của gã không hề tệ chút nào. Loại người như vậy, thường là đối tượng cần cảnh giác cao nhất.
Khi gã đàn ông nhìn rõ mặt họ, sự lưỡng lự trên khuôn mặt lập tức tan biến. Gã ta lần lượt quan sát bốn người, ánh mắt tham lam quét qua hai chiếc xe máy, lóe lên vẻ ranh mãnh không thể che giấu.
Nhóm của Trì Tâm vẫn giữ nguyên tư thế, bất động.
Cuối cùng, gã đàn ông cũng không tiến thêm, dừng lại ngay trước mặt họ, chỉ cách vài bước chân, rồi nở một nụ cười tươi rói, lộ vẻ thân thiện giả tạo.
“Chào các vị.” Giọng gã hơi khàn đặc. “Sao lại ít người như vậy mà đã dám đến vùng hoang mạc này? Có phải đang tìm kiếm ai đó chăng?”
“Đúng vậy.” Úc Tương mỉm cười đáp. “Thưa anh, nhìn anh từ phía trước đi tới, hẳn là người quen thuộc với nơi này?”
Cuộc trò chuyện giữa họ diễn ra như một cuộc gặp gỡ tình cờ giữa những người lữ hành trước khi mạt thế xảy ra.
Trì Tâm không giỏi ăn nói, cô ngoan ngoãn giữ im lặng. Cô khoanh tay đứng quan sát, góc áo khoác mở nhẹ, để lộ khẩu s.ú.n.g đen bóng được cố định bên đùi. Gã đàn ông nhỏ thó liếc nhìn thoáng qua vũ khí, nhưng biểu cảm trên gương mặt không hề thay đổi, vẫn giữ nụ cười tươi rói đó, rồi bước xuống xe, tiến lại gần họ.
“Gặp được nhau là có duyên, tôi tên là Baleto. Còn các vị, xin gọi thế nào đây?”
Úc Tương lập tức vươn tay bắt lấy tay gã, niềm nở:
“Chào anh Ba, tôi là Úc Tương. Rất hân hạnh được gặp anh!”
Cảnh Tu Bạch khẽ ho một tiếng. Nụ cười trên khuôn mặt Baleto thoáng cứng lại:
“Cậu em, tôi là Baleto, không phải họ Ba.”
Nụ cười của Úc Tương cũng hơi cứng đờ:
“À, ra vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Baleto dời ánh mắt khỏi Úc Tương, tập trung nhìn hai cô gái, sau đó lại liếc sang chiếc xe máy mà Trì Tâm đang dựa vào.
“Các vị định đi đâu tìm người vậy? Tôi là người bản địa ở đây, có thể chỉ đường cho các vị.”
Khương Từ Quân nhanh nhảu nói tiếp:
“Chúng tôi đang tìm đường đến Ô Mỗ Nhĩ. Anh Baleto, anh biết đường nào không?”
“Ô Mỗ Nhĩ?” Đôi mắt Baleto lóe lên một tia sáng kỳ lạ. “Các vị có người thân ở đó à?”
“Đúng vậy.” Úc Tương đáp: “Cậu tôi từng làm việc ở đó. Bây giờ căn cứ của chúng tôi bị phá hủy, không còn lựa chọn nào khác, chúng tôi đành đến nhờ cậy ông ấy.”
Trì Tâm bất ngờ liếc nhìn Úc Tương. Cô không thể ngờ, với vẻ mặt chính trực đến thế, anh ta lại có thể thêu dệt một câu chuyện đáng tin đến vậy.
“Ồ?” Baleto kéo dài giọng, vẻ mặt lộ rõ sự khó xử. “Thật tình tôi cũng không muốn nói dối các vị. Nhưng trong thời mạt thế này, các vị cũng biết đấy, Ô Mỗ Nhĩ giờ đã không còn như trước. Cậu của cậu liệu có còn ở đó hay không, tôi cũng không dám chắc.”
Mèo Dịch Truyện
“Vậy sao?” Trong ánh mắt ngạc nhiên của Trì Tâm, Cảnh Tu Bạch phối hợp bày ra vẻ mặt đầy lo lắng. “Chúng tôi đều thất lạc bố mẹ trong đại thảm họa. Cậu ấy là hy vọng cuối cùng của chúng tôi. Anh Baleto à, anh xem...”
Anh ngập ngừng, cố tỏ ra vẻ nài nỉ nhưng lại ngại ngùng không dám nói thẳng, trông hệt như một chàng trai trẻ ngây thơ vừa mới đặt chân vào thế giới khắc nghiệt này.
"Phải rồi, phải rồi." Úc Tương càng thêm sầu não, vội vã tiếp lời. "Làm ơn đi mà, ít nhất hãy dẫn chúng tôi tìm đường. Dù người đó còn sống hay không, chúng tôi cũng cần phải đến nơi mới xác định được!"
Với màn diễn xuất hoàn hảo của cả nhóm, đặc biệt là vẻ ngoài rụt rè, e dè của Khương Từ Quân – cô ấy luôn nép mình phía sau, ánh mắt không dám đối diện – cuối cùng đã khiến Baleto phần nào thả lỏng cảnh giác.
"À, thì ra là vậy." Baleto khẽ gật đầu.
Nụ cười trên môi gã ta trở nên thâm hiểm hơn, đồng thời cũng tỏ ra thoải mái hơn hẳn. Ánh mắt gã lướt qua Cảnh Tu Bạch và Úc Tương, cuối cùng dừng lại trên Trì Tâm.
Lúc này, Trì Tâm dường như vẫn đang chìm đắm trong sự choáng ngợp trước màn diễn xuất "đỉnh cao" của cả nhóm. Nét mặt cô cứng đờ, pha lẫn giữa kinh ngạc và thán phục đến mức biểu cảm có phần méo mó, khó coi.