Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 236



 

"Hiểu rồi." Trì Tâm cũng đáp nhỏ.

 

"Các người lẩm bẩm gì vậy?" Baleto quay đầu liếc nhìn, nhếch mép khinh khỉnh:

Mèo Dịch Truyện

 

"Đến nơi rồi."

 

Trì Tâm ngẩng lên, nhận ra họ đã dừng trước biển hiệu "Khách sạn Ô Thị”.

 

"À này, anh Baleto." Úc Tương lên tiếng, cười gượng gạo:

 

"Giờ đã vào Ô Mỗ Nhĩ rồi, chúng tôi phải đi tìm cậu tôi. Hay là... không cần vào đây ngồi nữa?"

 

Nụ cười kỳ lạ thoáng hiện trên gương mặt Baleto, mang theo chút mỉa mai. "Đừng vội." Baleto nói, giọng điệu châm chọc."Anh em cậu không biết rồi. Tổ chức của bọn tôi là thế lực lớn nhất ở Ô Mỗ Nhĩ hiện tại, người đông thế mạnh. Biết đâu cậu của cậu lại đang ở ngay trong này? Hoặc ít nhất, với lực lượng của chúng tôi, việc tìm người cũng dễ dàng hơn nhiều."

 

Đến đây, đuôi cáo của Baleto đã hoàn toàn lộ ra, không buồn che giấu nữa. Trì Tâm và những người khác chỉ khẽ trao đổi với nhau một ánh mắt đầy ẩn ý.

 

Lúc này, từ sảnh chính của khách sạn, vài người đàn ông cao lớn bước ra. Một trong số đó, với điếu thuốc ngậm nơi khóe miệng, híp mắt nhìn nhóm Trì Tâm và chiếc xe máy bên cạnh họ, vẻ mặt biến sắc tức thì.

 

"Baleto?" Gã đàn ông, với khí chất thủ lĩnh rõ rệt, nhướn mày hỏi."Mấy người này cậu kiếm ở đâu ra thế... ?"

 

"Ê, anh Đao, chuyện đó để nói sau." Baleto ra hiệu bằng ánh mắt."Đám trẻ này đang muốn tìm người, chúng ta giúp bọn họ một chút đi."

 

“Tìm người?” Người được gọi là "Anh Đao" nhìn hắn, cười khẩy một tiếng. Sau đó, gã ném điếu thuốc xuống đất, nghiền nát bằng mũi giày. "Được rồi, vào đi."

 

"Anh Baleto, vào thẳng như vậy... không có vấn đề gì chứ?" Úc Tương giả vờ run rẩy hỏi. Những ánh mắt tham lam, dã thú của đám đàn ông xung quanh đổ dồn về phía họ, như thể đang nhìn những con cừu non đã bị lột sạch lông, chờ làm thịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khóe môi Trì Tâm khẽ giật, nhưng cô đã quá thành thục trong việc giả vờ yếu đuối, ngây thơ. Để thêm phần chân thực, cô còn học theo Khương Từ Quân, nắm chặt vạt áo của Cảnh Tu Bạch, khẽ rụt người lại nép mình phía sau anh.

 

Anh Đao dẫn cả nhóm vào thang máy khách sạn. Trong không gian chật chội, bức bối, gã lại cười mỉa mai, hỏi:

 

"Các người tìm ai?”

 

"Tìm cậu tôi." Úc Tương đáp một cách tỉnh bơ, nhưng giọng vẫn có vẻ lo lắng.

 

Anh Đao khẽ nhếch môi cười, không nói thêm lời nào. Thang máy chậm rãi dừng lại ở tầng ba.

 

Khách sạn này toát lên vẻ cũ kỹ đến lạc thời, phong cách trang trí khiến Trì Tâm như bị đẩy ngược về thập niên 90 của thế kỷ trước. Nửa dưới tường sơn xanh thẫm, nửa trên trắng bệch, dán chằng chịt những tấm poster phong cách Hồng Kông đã ngả màu, hờ hững che lấp mạng lưới vết nứt chi chít.

 

Từ mọi góc độ, nơi đây đều không toát lên vẻ an toàn hay bình yên.

 

Trì Tâm thu hồi tầm mắt, im lặng theo sát Cảnh Tu Bạch. Cô chỉ chú tâm vào nhịp bước đều đặn của hai người trên nền nhà.

 

Một tiếng "cót két..." vang lên khi Anh Đao đẩy mở cánh cửa gỗ đã cũ đến mòn vẹt.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy những người bên trong, Trì Tâm cảm nhận rõ ràng cơ thể Cảnh Tu Bạch bỗng chốc cứng lại. Dù chỉ là một thoáng chớp nhoáng, sự bất thường này cũng đủ khiến cô lập tức nâng cao cảnh giác.

 

Chắc chắn đã có điều gì đó vượt ngoài dự liệu.

 

Cô vừa dứt ý nghĩ, tiếng Úc Tương đã cất lên đầy kinh ngạc: "Ông chủ Lâm?"