Trong khoảnh khắc, Trì Tâm dường như thấy một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt ông chủ Lâm.
Ba Lặc Thác bỗng tự động giơ tay tát mạnh vào mặt mình, môi mấp máy lầm bầm: "Xin lỗi! Tôi thật sự có mắt không tròng!" Động tác của hắn cứng đờ như một con rối bị giật dây.
Trì Tâm khẽ nhíu mày.
Kể từ khi đến thế giới này, cô đã chứng kiến vô số điều kỳ lạ, đặc biệt là sự tồn tại của những kẻ như Lâu Thần – người có thể điều khiển xác sống chỉ bằng ý thức.
"Ông chủ Lâm... cũng là một dị năng giả sao?"
Trì Tâm cẩn trọng quan sát ông chủ Lâm đang ngồi trên ghế sô pha, chỉ thấy dáng vẻ ông gầy gò đến mức đáng sợ. Hốc mắt sâu hoắm khiến ánh mắt ông trở nên sắc bén và càng thêm khó đoán.
Cô vô thức siết chặt góc áo của Cảnh Tu Bạch. Trong thoáng chốc, vì mải mê suy nghĩ, cô lơ đãng ngẩng đầu, ánh mắt bất ngờ giao thẳng với đôi mắt của ông chủ Lâm.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô cảm thấy như có một xoáy lốc vô hình đang cuộn xoáy trong đôi đồng tử ấy, muốn nuốt chửng cả tâm trí cô.
Trì Tâm khẽ cau mày, kiềm chế sự hoảng loạn dâng lên trong lòng, nhanh chóng tái lập lại luồng suy nghĩ rồi nhẹ nhàng vỗ vào lưng Cảnh Tu Bạch như một tín hiệu.
Một bàn tay mát lạnh bất chợt nắm lấy tay cô, khẽ siết chặt.
"Tiểu Cảnh, Tiểu Úc." Ông chủ Lâm khẽ nheo mắt: "Ba Lặc Thác tuy hành động lỗ mãng, nhưng cậu ta là người của tôi. Chuyện này bỏ qua được chứ?"
"Người của ông?”
Trì Tâm bĩu môi trong lòng. Nhìn cách hành động của Ba Lặc Thác mà xem, rõ ràng là kẻ chuyên gây rắc rối và có thủ đoạn bẩn thỉu. Nếu không nhờ nhóm Cảnh Tu Bạch quen biết ông chủ Lâm, ai biết họ sẽ gặp phải chuyện gì!
Cô vẫn còn đang mải suy nghĩ về mối quan hệ giữa nhóm Cảnh Tu Bạch và người đàn ông này. Họ quen ông ta bằng cách nào?
Đang mải miết phỏng đoán, cô bỗng nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Cảnh Tu Bạch vang lên:
"Nếu ông chủ Lâm đã ra mặt, chúng tôi đương nhiên sẽ không truy cứu. Chỉ là, lần trước gặp ông chủ Lâm, chẳng phải ông định quay về nội địa sao? Sao lại trở lại nhanh như vậy?”
"Gặp nhau, quay về nội địa..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trì Tâm chợt hiểu ra. Có lẽ đây chính là những người mà trước đó Cảnh Tu Bạch từng nhắc đến — những kẻ vừa trở về từ cái gọi là "chợ". Không ngờ manh mối lại xuất hiện nhanh đến thế! Nghĩ đến đây, Trì Tâm không kìm được cảm giác hưng phấn, nhịp thở có chút dồn dập.
Ông chủ Lâm mỉm cười, ánh mắt thâm trầm: "Cậu chẳng phải cũng trở lại nhanh vậy sao?"
Một câu nói ngỡ đơn giản nhưng ẩn chứa sự dò xét sắc bén.
Trì Tâm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Giờ thì làm sao đây? Nếu trả lời không khéo, mọi chuyện sẽ bị bại lộ ngay.
Cô lo lắng liếc về phía Cảnh Tu Bạch.
Mèo Dịch Truyện
"Ồ." Giọng Cảnh Tu Bạch chậm rãi, không hề lộ chút căng thẳng nào: "Tôi thật sự nghĩ tin tức này có thể qua mặt được ông chủ Lâm, nhưng xem ra vẫn bị ông nhìn thấu. Quả là đáng hổ thẹn."
Trì Tâm sững người.
Câu nói vừa dứt, cô cảm nhận rõ ràng ánh mắt thăm dò sắc lạnh của ông chủ Lâm đã chuyển hướng.
"Xem ra các cậu biết cũng không ít." Ông chủ Lâm đáp, giọng nói trầm khàn.
Cảnh Tu Bạch bình thản trả lời: "Đương nhiên không thể sánh bằng ông chủ Lâm. Chúng tôi chỉ biết loáng thoáng vài lời đồn đại, còn ông chủ chắc chắn đã thấu tỏ mọi chuyện nội tình rồi."
Hai người cứ thế lời qua tiếng lại, mỗi lời đối đáp đều chứa đựng ý tứ thăm dò, như một trận đấu trí không tiếng súng, nói nhiều nhưng không hề tiết lộ bất kỳ thông tin cụ thể nào.
Trì Tâm và Khương Từ Quân đứng phía sau chỉ biết nhìn nhau, thầm kinh ngạc và cảm thán.
"Đúng là bậc thầy giả dối! Rõ ràng chẳng biết gì mà cứ thao thao bất tuyệt như thể đó là sự thật!"
Cho đến khi cuộc đối thoại kết thúc, Trì Tâm vẫn hoàn toàn không thể nắm bắt, rốt cuộc cái "tin tức" mà họ nhắc đến là gì.
"Đã vậy thì chúng ta có thể đồng hành một đoạn đường.”
Ông chủ Lâm kết thúc cuộc nói chuyện bằng một câu nói nhẹ nhàng. Khuôn mặt ông thoáng lộ vẻ mệt mỏi thâm trầm, như thể không muốn kéo dài thêm nữa.