Sự thay đổi bất ngờ này khiến bầu không khí trong phòng trở nên căng như dây đàn.
Trì Tâm đảo mắt nhìn quanh, bất ngờ cất giọng: "Các anh nghĩ sao, nếu chúng ta cho bột ớt vào điếu thuốc của ông chủ Lâm, liệu ông ta còn giữ được vẻ bình thản đó không?" Bầu không khí ngột ngạt bỗng chốc tan biến.
"Có thời gian, chắc chắn phải thử xem sao." Trì Tâm nghiêm túc đáp lại chính câu đùa của mình, khóe môi khẽ cong lên.
Những người còn lại chỉ biết dở khóc dở cười nhìn nhau.
Không thể phủ nhận, cách Trì Tâm điều chỉnh không khí dù có phần kỳ lạ nhưng lại vô cùng hiệu quả. Một phần cũng bởi cô thực sự đủ can đảm, đủ ngông cuồng để không hề biết sợ hãi.
"Thêm chút tiêu nữa đi, cho nó đậm đà." Úc Tương hứng thú nhập cuộc, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Và thế là, chủ đề câu chuyện bất ngờ rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
Mèo Dịch Truyện
Dù không còn phải ngủ giữa hoang dã nguy hiểm, nơi này cũng chẳng an toàn hơn là bao. Cả bốn người vẫn giữ thói quen thay phiên nhau canh gác, không một phút lơ là.
Biết rằng ông chủ Lâm sẽ lưu lại Ô Thị thêm vài ngày, họ quyết định chia thành hai nhóm: một nhóm ra ngoài thu thập thông tin tình hình, nhóm còn lại ở lại quan sát và giám sát.
Theo lẽ thường, dựa vào khả năng chiến đấu, Trì Tâm - người mạnh nhất - lẽ ra phải đi cùng Khương Từ Quân, người yếu nhất.
Nhưng cô đảo mắt nhìn sang đôi "nam nữ chính" trước mặt, cuối cùng dứt khoát nói: "Úc Tương, anh sẽ đi với tôi."
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng: "???"
Trì Tâm mỉm cười đầy chính nghĩa: "Tôi đâu có cần người bảo vệ."
Khương Từ Quân hiện rõ vẻ thất vọng: "Hóa ra tôi hoàn toàn vô dụng đối với Tâm Tâm à?"
Trì Tâm lập tức xị mặt: "Không phải thế! Trong thành phố sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn đâu. Với lại, tôi sợ hai người họ ở một chỗ lại gây ra chuyện gì đó không hay."
Khương Từ Quân miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích đó. Trong khi đó, Úc Tương trông như vừa trúng số độc đắc, mặt mày hớn hở không giấu được niềm vui sướng.
Để tránh làm những người canh giữ ở tầng một sinh nghi, Trì Tâm và Úc Tương không đi qua cửa chính mà chọn cách leo xuống bằng ống dẫn nước từ tầng hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Với thân thủ thuần thục của họ, việc này chẳng khác nào một trò chơi của lũ trẻ con.
Sau khi Trì Tâm và Úc Tương rời đi, Khương Từ Quân khẽ thở dài, liếc sang Cảnh Tu Bạch đang ngồi thẳng tắp bên cạnh, gương mặt anh ta lạnh lùng như bị băng tuyết phủ kín:
"Anh thật sự không sốt ruột chút nào sao?"
"Vội vàng cũng vô ích." Cảnh Tu Bạch đáp gọn, giọng điệu kiên định.
Khương Từ Quân trợn tròn mắt: "Vậy để tôi nói cho anh biết, tên Úc Tương khéo miệng kia rất giỏi dụ dỗ người khác. Cẩn thận không Trì Tâm bị anh ta cuỗm mất đấy!"
Cảnh Tu Bạch ngồi thẳng hơn nữa, ánh mắt vốn lạnh lẽo chợt hiện lên một tia hoang mang thoáng qua, khiến Khương Từ Quân không nhịn được mà thở dài thườn thượt: "Thật đáng thương, chỉ biết ngồi tự kìm nén."
Bên ngoài, Trì Tâm và Úc Tương đang bước đi trên những con phố của Ô Thị.
"Cô biết không, người ở đây quả thực có nét rất đặc trưng." Úc Tương hứng thú thốt lên: "Mũi cao, mắt sâu, hai má lúc nào cũng đỏ ửng, trông rất thú vị."
Trì Tâm xoa trán, cảm thấy như mình đang dẫn theo một đứa trẻ lớn tuổi đi chơi công viên giải trí vậy. "Làm việc đi." Cô nói gọn ba chữ, bỏ mặc Úc Tương đang mải mê ngó nghiêng khắp nơi, rồi tiến tới một quầy bán đồ trang sức ven đường.
Những món trang sức nhỏ làm từ da thuộc, điểm xuyết bằng đá mã não và bạc, được trưng bày ngay ngắn trên quầy hàng, tựa như không hề bị ảnh hưởng bởi đại họa tận thế. Người qua đường có thể thoải mái chọn lựa, cảm giác như đang sống trong thế giới yên bình trước kia.
Chủ quầy là một người phụ nữ lớn tuổi, mặc trang phục truyền thống của địa phương. Bà vừa bận rộn sắp xếp hàng hóa vừa lầm bầm bằng thứ ngôn ngữ khó hiểu.
"Chị ơi, chúng tôi là người từ nội địa đến, không hiểu tiếng địa phương đâu." Trì Tâm mỉm cười nói.
Người phụ nữ lập tức đổi sang một thứ ngôn ngữ khác dễ hiểu hơn, pha lẫn chút tiếng địa phương: "Cô gái xinh đẹp, cái này hợp với cô đấy, cứ tùy ý chọn, còn ăn được nữa, rất tiện lợi."
Trì Tâm cầm một chiếc móc treo nhỏ bằng da, giả vờ hứng thú: "Tôi rất thích, nhưng trên người không mang theo đồ ăn. Hay thế này đi, chúng tôi ở khách sạn Ô Thị, chị có thể đến đó để đổi lấy thức ăn."
Sắc mặt người phụ nữ lập tức tái mét, ánh mắt bà trở nên sợ hãi tột độ khi nhìn Trì Tâm.
Bà lắc đầu lia lịa, liên tục nói: "Không không, không cần đâu, tặng cho các người, tặng hết.”