Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 25



 

Một người mặc áo blouse trắng run rẩy đáp: "Là... là tôi..."

 

Mèo Dịch Truyện

"Bụp."

 

Trì Tâm dứt khoát giơ tay lên, một phát s.ú.n.g đoạt mạng người này.

 

Miệng cô vẫn buông ra lời lẽ tàn nhẫn: "Phế vật không cần tồn tại nữa."

 

Toàn thân Trì Tâm run rẩy, một lần nữa tận mắt chứng kiến cái chết, ngay cả trong mơ cũng khiến cô kinh hoàng tột độ.

 

Cô nhìn bàn tay mình đang buông thõng, trên ngón út thon dài mảnh khảnh lấp lánh một chiếc nhẫn hình đuôi rắn nhỏ, phát ra tia sáng chói mắt.

 

Đầu rắn nối liền với đuôi, như thể sắp sửa thè lưỡi nọc về phía Trì Tâm.

 

Hình ảnh lại chuyển động, một đôi mắt hẹp dài lạnh lùng từ trong bóng tối lóe lên, găm chặt vào cô, một bàn tay trắng bệch vươn ra, định tóm lấy cô...

 

Trì Tâm đột ngột mở bừng mắt.

 

Cô hổn hển bật dậy trên giường, nhìn đồng hồ đầu giường, một giờ ba mươi phút sáng.

 

Trong mơ là nơi nào, người nói chuyện là ai, vật thí nghiệm nào đã trốn thoát?

 

Những cảnh đó không hề có trong phim, tâm trạng Trì Tâm có chút bối rối. Cô đứng dậy đi đến bàn, nhìn tờ giấy mình đã viết chữ. Đây là ngày thứ ba cô đặt chân đến thế giới hậu tận thế trong bộ phim.

 

Theo thói quen, cô kiểm tra chỉ số gây họa. Không ngoài dự đoán, cô lại bị trừ một điểm, hiện giờ chỉ còn 62 điểm đáng thương, sắp đến bờ vực bị hệ thống khống chế lần nữa.

 

Ba ngày nay, cô không hề để ý đến bất kỳ ai đến gõ cửa, chỉ dựa vào khẩu phần ăn đơn giản trong nhà để no bụng, buộc mình phải thực hiện hai việc.

 

Một là tỉ mỉ hồi tưởng cốt truyện bộ phim, liệt kê những sự kiện lớn có thể cướp đi sinh mạng, và suy tính các biện pháp đối phó có thể có.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Rốt cuộc, trong phim, nguyên chủ đã cùng nhóm nhân vật chính rời khỏi căn cứ L, tiếp tục tham gia vào các diễn biến cốt truyện sau đó.

 

Việc còn lại là ép mình hồi tưởng từng chi tiết về trận chiến thây ma ngày hôm đó.

 

Đàn thây ma vô tận, não vỡ tung tóe, m.á.u me khắp người... Trì Tâm kìm nén nỗi sợ hãi tột cùng, hết lần này đến lần khác tái hiện lại những khung cảnh ghê rợn ấy.

 

Sau này cô phải sống trong một thế giới nguy hiểm như vậy, nếu cứ mãi sợ hãi thây ma, cô sẽ sống tiếp bằng cách nào?

 

Vì vậy, cô buộc mình phải đối mặt.

 

Hiệu quả rõ rệt. Từ lúc đầu chỉ cần hồi tưởng lại là mặt mày tái mét, co rúm trong chăn run rẩy, đến bây giờ chỉ còn hơi khó chịu về mặt tâm lý, cô đã tự hoàn thành liệu pháp thoát mẫn cảm của mình.

 

Ba ngày trôi qua, chỉ số gây họa đã gần chạm mức thấp nhất. Cũng đã đến lúc cô ra ngoài tìm kiếm thêm điểm giá trị gây họa.

 

Sáng sớm, Trì Tâm lục tìm trong đống phục trang sặc sỡ chất đầy trong không gian chứa đồ cá nhân, cuối cùng cũng chọn được một bộ có thể tạm chấp nhận.

 

Thời tiết hậu tận thế diễn biến bất thường, hiện tại gần như tương đương với cái nóng bỏng rát của tháng bảy. Trì Tâm mặc một chiếc áo hai dây thể thao và quần đùi denim siêu ngắn, để lộ đôi chân dài thẳng tắp.

 

Cô nhìn lại, rồi tìm thêm một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình khoác bên ngoài.

 

Thức ăn chỉ còn lại một gói bánh quy cuối cùng, Trì Tâm không muốn ăn lắm. Cô bước ra khỏi cửa, đi thẳng đến nhà ăn lớn trong căn cứ.

 

Hiện tại, cơ chế sinh tồn trong căn cứ mang tính tập thể cao, mỗi ngày các đội thu thập sẽ ra ngoài tìm kiếm lương thực, nộp về kho chung một phần lớn, chỉ giữ lại một lượng nhỏ cho bản thân. Việc phân phối thức ăn và đồ dùng thiết yếu hằng ngày đều được sắp xếp thống nhất theo quy định.

 

Trì Tâm với khuôn mặt lạnh như băng, sải bước đi qua đám đông đang đổ dồn ánh mắt vào cô ngay khi cô vừa ra khỏi cửa. Cô tự nhiên cầm một chiếc đĩa, xếp hàng chờ đến lượt lấy thức ăn.

 

Ba ngày không xuất hiện, cô đã thu hút sự chú ý của hầu như tất cả mọi người.

 

Bởi vì chưa nói đến chiến tích của cô, mà trước đây nguyên chủ vẫn luôn khinh thường việc ăn uống tập thể, nũng nịu đòi những người đàn ông si mê dâng cho cô ta món ngon vật lạ, chưa từng bén mảng đến nhà ăn chung.