Cảnh tượng khiến Trì Tâm mất vài giây mới lấy lại được bình tĩnh để trả lời ông chủ Lâm: "Gì cơ?" Ông chủ Lâm vẫn giữ nguyên nụ cười thường trực.
Nụ cười ôn hòa ấy, trong bối cảnh ghê rợn này, bỗng trở nên đáng sợ tột cùng.
"Cô có thấy những vị khách này không?
Họ đều là những vị khách mua sắm vô cùng khó tính.
Nhưng tôi tin rằng, món hàng tôi đã lựa chọn sẽ khiến họ phải phát cuồng vì thèm khát." Nếu Trì Tâm không thể hiểu được ý đồ của ông ta, cô ta quả thực quá mức ngây thơ.
Mặc dù trong lòng đang cuồn cuộn sự kinh hãi, cô vẫn cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh, giả vờ vừa sợ hãi vừa thắc mắc:
"Ông Lâm, ông nói gì lạ vậy? Ngoài buổi đấu giá ra, ở đây còn tổ chức vũ hội sao? Tôi nhảy cũng không tệ đâu, thường xuyên là tâm điểm của mọi ánh nhìn đó!"
Ánh mắt sâu thẳm của ông chủ Lâm chợt thoáng lay động, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười mỉa mai lạnh lẽo:
"Không biết nên gọi cô là quá ngây thơ... hay là gì khác đây?"
Trì Tâm cố gắng kìm nén cơn buồn nôn đang dâng trào trong lòng, dùng đôi mắt to tròn trong veo, vô tội nhìn thẳng vào ông ta. Sau một khắc im lặng, ông chủ Lâm lại khôi phục vẻ bình thản đến đáng sợ.
Ông chủ Lâm nói gì, cô đều răm rắp làm theo.
Cô từng bước tiến sâu hơn vào trò hề ác quỷ đang dần hé lộ.
Những bộ phận cơ thể người và nội tạng chỉ là những "món hàng" bình thường nhất, và cũng là những món mà người mua kén chọn nhất. Ngoài ra còn vô số thứ kỳ quái, chỉ liếc qua đã không dám đoán đó là gì.
Thậm chí, những người đàn ông và phụ nữ xinh đẹp, không một mảnh vải trên người, chỉ được đeo một sợi dây xích quanh cổ, bị ép tạo dáng trên mặt đất như những con búp bê sống.
Ánh mắt của Trì Tâm lướt qua một hàng tượng thạch cao, kích thước như người thật. Những bức tượng đó mang vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, dáng điệu khác thường. Cô không dám đoán chúng thực chất là gì.
Nhìn thấy ánh mắt cô thoáng chần chừ, ông chủ Lâm bật cười nhẹ, hỏi:
"Sợà?"
Trì Tâm run rẩy: "Ông... ông Lâm, mấy thứ đó là gì? Chúng... chúng không phải là người, đúng không?" Ông chủ Lâm mỉm cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nếu cô không muốn nghĩ vậy, thì chúng không phải là người."
Trì Tâm làm ra vẻ sợ hãi, cả người run lên một cái, ngoan ngoãn tiến sát lại gần ông chủ Lâm thêm một bước.
Đây chính là kết quả mà ông ta muốn.
Lúc này, một người bất ngờ va vào họ. Trì Tâm theo phản xạ né sang bên, người đó lướt qua cô nhưng lại đụng vào một thuộc hạ phía sau.
Khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo, nhớp nháp lan tỏa trên cánh tay mình.
Cô ngoái đầu nhìn lại, chạm phải ánh mắt của người vừa quay đầu nhìn cô.
Khuôn mặt tái nhợt không giống người sống, đôi mắt kẻ đó là hai khe dọc giống loài rắn.
Trì Tâm có cảm giác mình bị theo dõi.
Mèo Dịch Truyện
"Đại A, đừng gây chuyện." Ông chủ Lâm bình thản ra lệnh.
Tên thuộc hạ bị đụng cúi đầu:
"Vâng, ông chủ."
Ánh sáng mờ ảo trong không gian khiến Trì Tâm lúc đầu không để ý kỹ các "khách hàng". Nhưng sau chuyện này, cô bắt đầu cẩn thận quan sát hơn và phát hiện, rất nhiều người ở đây mang đặc điểm thú hóa. Việc "thị trường" này bán thuốc kích phát dị năng là điều cô đã đoán trước. Tuy nhiên, số lượng người sử dụng nhiều đến mức này vẫn khiến lòng cô không khỏi siết chặt.
"Á ——"
Một tiếng hét chói tai vang lên. Trì Tâm quay đầu nhìn nhưng bị ông chủ Lâm nhẹ nhàng che mắt lại, ép cô quay đầu đi.
"Cô sẽ không muốn thấy điều vừa xảy ra đâu."
Trì Tâm hít một hơi dồn dập, ngoan ngoãn đáp: "Tôi biết rồi. "
Cô đi theo sau ông chủ Lâm, lặng lẽ liếc mắt nhìn trộm qua khóe mắt.
Chỉ thấy một người đàn ông gây gò bị trói chặt trên cây thập giá, gã bán hàng cầm d.a.o theo chỉ dẫn của khách xung quanh, rạch những đường sắc nét trên cơ thể anh ta. Tiếng thét đau đớn của người đàn ông bị gã phớt lờ, thậm chí gương mặt gã vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, quay sang hỏi những khách hàng đang quan sát: