Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 279



 

"Vậy, còn khu vực nào có thể sử dụng được không?”

 

Một người đàn ông trung niên khác, vẫn luôn chờ đợi ở gần đó, vội vã bước lên với nụ cười đầy nịnh nọt.

 

"Thưa ngài Louis, tầng ba dưới lòng đất bị phá hủy, nhưng các khu vực khác không bị ảnh hưởng. Mời ngài theo tôi."

 

Louis quét mắt qua: "Ông là ai?"

 

"Tôi là Tiền Đan, trợ lý của Vương Vân Quý." Người đàn ông trung niên cúi đầu đáp.

 

Vương Vân Quý chính là quản lý khu chợ vừa bị Louis thanh trừng. Louis thoáng lướt nhìn hắn:

 

"Vương Vân Quý đã chết. Giờ mọi việc ở đây giao cho ông."

 

Tiền Đan sững sờ trong giây lát, sau đó khuôn mặt hắn ánh lên vẻ hân hoan tột độ. Hắn khom người thật thấp:

 

"Cảm ơn sự tín nhiệm của tổ chức. Tôi nhất định không phụ lòng mong đợi!"

 

Khi họ chuẩn bị rời đi, một người lính chạy đến, thì thầm vào tai Tiền Đan.

 

Tiền Đan cau mày:

 

"Tìm tôi lúc này có chuyện gì? Chẳng lẽ không thấy Ngài Louis đang có mặt ở đây ư? Đuổi về, nói gặp sau."

 

Người lính khẽ khàng đáp lời. Louis lướt mắt nhìn về phía người lính. Với tính cách của mình, anh ta vốn dĩ không bao giờ để tâm đến những chuyện vụn vặt như vậy. Nhưng lần này, một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong tâm trí. Một sự thôi thúc không thể lý giải đột ngột khiến anh ta cất lời:

Mèo Dịch Truyện

 

"Khoan đã."

 

Người lính giật mình quay lại:

 

"Vâng, thưa ngài Louis."

 

Louis lạnh lùng hỏi:

 

"Ai?"

 

"Chỉ là một thương nhân." Tiền Đan vội vã đáp. "Một thành viên của chúng ta. Hắn là người đã mua lô thuốc thử nghiệm đầu tiên."

 

Louis không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tiền Đan với ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao. Dưới áp lực đó, mồ hôi lạnh trên trán Tiền Đan túa ra như suối, hắn ngay lập tức ra lệnh:

 

"Mau đưa người đó tới đây!"

 

Chẳng mấy chốc, người tìm gặp liền được dẫn vào. Louis ngước lên, ánh mắt quét qua thân hình gầy gò, dung mạo thư sinh của người đàn ông.

 

"Ông muốn nói gì?" Louis cất tiếng, giọng lạnh như băng.

 

"Thưa ngài..." Người đàn ông cúi đầu, nở một nụ cười nhã nhặn đáp. "Tôi là Lâm Nam Hoài. Tôi mạo muội đến gặp ngài, bởi tôi tin rằng mình đang nắm giữ một thông tin cực kỳ quý giá mà ngài chắc chắn sẽ quan tâm."

 

"Lâm Nam Hoài, đừng dài dòng." Tiền Đan xen vào. "Ngài Louis rất bận, không có thời gian nghe ông dài dòng."

 

Louis vẫn giữ vẻ mặt băng giá. Lâm Nam Hoài cười nhạt, định cất lời thì đột ngột ho sặc sụa, tiếng ho dữ dội xé rách không khí. Hắn vội đưa tay áo lên che miệng, khom người xuống, toàn thân run lên vì những cơn ho dữ dội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trong đôi mắt lạnh lùng của Louis, một tia sáng khó hiểu chợt lóe lên.

 

"Ông là đối tượng thử nghiệm đầu tiên của chúng tôi?" Anh ta hỏi, giọng nói lạnh lẽo.

 

"Đúng vậy." Lâm Nam Hoài đáp, trên môi vẫn giữ nụ cười nhã nhặn.

 

"Thuốc thử nghiệm đầu tiên có sai sót. Nếu không tiêm chất ổn định định kỳ, ông sẽ phải đối mặt với cái chết." Louis nói. "Tôi đến đây không phải để xin thuốc." Lâm Nam Hoài vẫn cười.

 

Louis giữ im lặng.

 

Thấy thái độ đó, Lâm Nam Hoài tiếp tục:

 

"Tôi biết tổ chức của ngài đang tìm một người."

 

Ngay khi câu nói vừa dứt, Tiền Đan kinh ngạc nhận thấy ánh mắt băng giá của Louis chợt lóe lên một sự biến đổi mãnh liệt chưa từng thấy.

 

Đó là một sự pha trộn phức tạp giữa kỳ vọng tột độ, nỗi sợ hãi tiềm ẩn và sự cuồng nhiệt không thể kìm nén, dù chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

 

Louis lạnh lùng hỏi:

 

"Cô ấy ở đâu?"

 

Ánh mắt Lâm Nam Hoài thoáng d.a.o động, rồi hắn khẽ hạ giọng:

 

"Tôi chỉ là một thương nhân. Nếu ngài muốn thông tin về người đó, có thể trao đổi bằng một giá trị tương xứng khác."

 

Louis im lặng quan sát hắn một lúc, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo đầy ẩn ý:

 

"Ông muốn gì?"

 

"Lọ huyết thanh hoàn hảo sẽ xuất hiện trong phiên đấu giá sắp tới."

 

"Ông ta điên rồi sao?" Tiền Đan kinh ngạc thốt lên. "Dám cả gan đòi hỏi một thứ quý giá đến thế ư?"

 

Lâm Nam Hoài vẫn mỉm cười, vẻ mặt không chút nao núng:

 

"Đây chỉ là một giao dịch tự nguyện. Nếu ngài không muốn, tôi cũng không có ý ép buộc."

 

Louis nhếch môi, nở một nụ cười lạnh nhạt:

 

"Tiền Đan, có vẻ như Lâm Nam Hoài vẫn chưa thực sự hiểu rõ quy tắc vận hành của tổ chức chúng ta. Có cần tôi đích thân 'giải thích' cho hắn không?"

 

Mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng ròng trên trán Tiền Đan.

 

"Ngài Louis, xin ngài bớt giận. Tôi sẽ lập tức tiễn hắn đi ngay."

 

Không đợi Louis đáp lời, Tiền Đan liền đẩy Lâm Nam Hoài rời đi:

 

"Ông Lâm, mời ông rời đi. Ông định tìm kiếm điều gì ở đây nữa? Nghe tôi, đừng nói thêm bất cứ lời nào nữa."