Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 281



 

"Có chuyện gì vậy?"

 

Trì Tâm không nhận ra sự căng thẳng của mọi người, cô chỉ trấn an:

 

"Thằng bé hơi e dè, đừng làm nó sợ."

 

Nói xong, cô dang tay, không hề do dự nhấc cậu người cá lên. Cánh tay nhỏ nhắn của cô vẫn dễ dàng nâng bổng cậu, tựa như đang ôm một công chúa.

 

Chiếc đuôi dài của người cá còn chạm đất, nhưng cậu không quan tâm. Cậu co người lại, rúc đầu vào cổ Trì Tâm.

 

Nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt của những người đàn ông bỗng trở nên khó tả.

 

Khương Từ Quân nhìn quanh, rồi không nhịn được bật cười.

 

"Cười gì vậy?" Trì Tâm không hiểu, nhìn họ với vẻ nghi hoặc. "Tôi đâu có không bế được. Chẳng phải các người đều biết rồi sao?"

 

Cô không sai. Cảnh tượng cô bế bổng Dung Phượng chạy xuyên qua kho vũ khí vẫn còn in sâu trong tâm trí mọi người.

 

Mèo Dịch Truyện

Nhưng đây không phải vấn đề sức lực.

 

"Nhanh lên nào, đừng chần chừ nữa." Trì Tâm thúc giục.

 

Mấy người đàn ông chỉ biết nhìn nhau, rồi tiếp tục hành trình, mang theo sự trầm mặc kỳ lạ suốt dọc đường.

 

Dung Phượng dẫn đầu, mọi người đi theo những ngóc ngách hẹp. Sau một thời gian dài, họ đến một ngõ nhỏ. Nếu Dung Phượng không gõ cửa, Trì Tâm đã lầm tưởng đây chỉ là một bức tường bình thường.

 

"Đó là thói quen của một xạ thủ, luôn chọn những nơi ẩn náu kín đáo nhất." Dung Phượng giải thích đơn giản, đưa tay gõ cửa.

 

Âm thanh hai ngắn, một dài, lặp lại năm lần. Cánh cửa bí mật mở ra.

 

"A Phượng, cuối cùng cậu đã về... Mẹ kiếp!"

 

Một tiếng chửi thề bật ra từ người mở cửa. Trì Tâm nhận ra ngay. Cô ôm người cá, bình thản nói:

 

"Trần Hành, chỉ vài tháng không gặp mà đã không nhận ra tôi sao?"

 

Trần Hành — người mở cửa — sững sờ, chỉ tay vào Trì Tâm, rồi lại chỉ vào người cá đang nằm gọn trong vòng tay cô. Đôi mắt trợn tròn, liếc nhìn sang những người khác, mãi không nói nên lời.

 

Cảnh Tu Bạch nhẹ ho một tiếng:

 

"Đừng để lộ lâu quá."

 

"Vào trong rồi nói! Mau vào đi!" Úc Tương vỗ vai Trần Hành, đẩy ông vào trong.

 

Bên trong là một biệt thự độc lập, kiến trúc Tây phương tinh xảo, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài đơn giản ban đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nơi này thật sự không tệ. Các cậu quả nhiên biết cách chọn nơi trú ẩn." Úc Tương trầm trồ.

 

Trân Hành bấy giờ mới trấn tĩnh lại, quay người đáp:

 

"Úc Tương, cậu đang nói linh tinh gì vậy!"

 

Nghe cách gọi thân quen đó, biểu cảm của Úc Tương dịu đi, ánh mắt lóe lên vẻ hoài niệm khó tả:

 

"Nghe cậu gọi tôi như thế này thật tốt."

 

Lời nói đơn giản ấy lại khiến cả nhóm cảm nhận sâu sắc sự hân hoan khi tái ngộ.

 

Những cái nhìn giao nhau, ẩn chứa sự tin tưởng và gắn kết bền chặt không gì lay chuyển, bất chấp bao biến cố đã qua. Ngay lúc đó, một mái đầu nâu bù xù ló ra từ tầng ba của căn nhà, kèm theo chất giọng lơ lớ pha lẫn tiếng ngoại quốc:

 

"Mấy người đứng giữa sân mà nhìn nhau ngây ngốc làm gì thế?"

 

Bầu không khí trầm lắng bị phá vỡ.

 

Trì Tâm cảm thấy hành động vừa rồi thật ngớ ngẩn, nhưng cô không hề muốn phá vỡ giây phút đó. Khi nghe tiếng nói xen ngang, cô nở một nụ cười nhẹ.

 

Niềm vui tràn ngập trong lòng, không hề mang theo chút khó chịu nào, mà thay vào đó là sự ấm áp lan tỏa.

 

Khi ngẩng lên, thấy rõ khuôn mặt người kia, cô khẽ nhướng mày ngạc nhiên:

 

"Là anh?" Mọi người, trừ Trân Hành, đều quay sang nhìn Trì Tâm, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.

 

"Cô biết tôi?" Một cái đầu tóc nâu bù xù ló ra khỏi khung cửa, để lộ thân hình vạm vỡ như một con gấu khổng lồ. Anh ta nhìn chằm chằm Trì Tâm, cố nhớ lại:

 

"Cô là... cô là..."

 

"Hãy tưởng tượng cô ấy tóc ngắn và đeo kính." Trân Hành cười nhẹ nói.

 

Người đàn ông tóc nâu như chợt bừng tỉnh:

 

"À! Chính là cô gái thần kỳ đến từ phương Đồng đó!"

 

"Lại là câu chuyện gì nữa đây?" Úc Tương tò mò hỏi.

 

"Chẳng có gì, chỉ là một chiến tích nữa của chị Trì thôi." Trân Hành nói, giọng nói thờ ơ nhưng ánh mắt lại lấp lánh vẻ tự hào khó che giấu.

 

"Đừng nói bừa." Trì Tâm mỉm cười phản bác.

 

Những người khác nhìn thấy, đều hiện rõ vẻ mặt "đã quá quen rồi", còn người đàn ông tóc nâu thì nghiêm túc gật đầu xác nhận.

 

Bầu trời dần sáng, nhưng dư âm hỗn loạn và huyên náo của đêm qua vẫn chưa hoàn toàn tan biến, chỉ để lại một khung cảnh tan hoang.