Cuối cùng, Dung Phượng dẫn theo Trì Tâm lộng lẫy rạng ngời, cùng với Cảnh Tu Bạch đầy khí chất, bước thẳng tới quảng trường trung tâm thành phố cổ với khí thế ngút trời.
Khu vực này đã được phong tỏa chặt chẽ bởi lực lượng cảnh vệ, ngoại trừ những người có thiệp mời và vệ sĩ đi kèm, không ai được phép vào.
Dung Phượng đưa thiệp mời của mình cho một cảnh vệ.
Ánh mắt của cảnh vệ chỉ lướt qua tấm thiệp nhưng lại dừng rất lâu trên người Trì Tâm, đầy vẻ dò xét. "Vị tiểu thư này là gì của anh?"
Dung Phượng quay lại nhìn hai người đồng hành với gương mặt không biểu cảm.
Trì Tâm, trong bộ váy đỏ rực, toát lên một luồng ánh sáng chói lóa khiến không khí xung quanh như cũng bừng sáng hơn.
Việc nói cô là vệ sĩ khiến anh ta không cách nào mở lời nổi.
Anh ta liếc nhìn Cảnh Tu Bạch, sau đó đột ngột đổi lời: "Bạn gái."
Trì Tâm: ?
Cảnh Tu Bạch: ...
Nếu đã là bạn gái, thái độ lạnh nhạt trước đó rõ ràng không còn phù hợp nữa.
Trì Tâm lập tức điều chỉnh biểu cảm, từ vẻ mặt lạnh lùng như băng tuyết, cô nở một nụ cười rạng rỡ như cánh hoa đào hé nở. Cô nhẹ nhàng khoác tay Dung Phượng, cất giọng mềm mại: "Ông chủ Dung không giận em nữa sao?”
Thấy hành động này của cô, ánh mắt của cảnh vệ bỗng lộ vẻ ghen tị, còn buông thêm vài câu xã giao: "Ông chủ Dung, bạn gái anh là người đẹp nhất tôi từng thấy đấy. Nhớ đối xử tốt nhé."
Dung Phượng cứng đờ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba người thuận lợi vượt qua vòng kiểm tra an ninh.
Mèo Dịch Truyện
Lời đã thốt ra, Dung Phượng đành chấp nhận để mặc Trì Tâm khoác tay. Trì Tâm nghiến răng, nở một nụ cười gằn: "Anh bị làm sao vậy? Đổi kịch bản mà không báo trước một tiếng?”
Dung Phượng hít một hơi sâu, nhỏ giọng trả lời: "... Nói như thế nghe có vẻ hợp lý hơn."
Cảnh Tu Bạch đứng yên phía sau, giữ đúng vai trò vệ sĩ, không nói một lời. Nhưng luồng khí lạnh tỏa ra từ phía anh khiến Dung Phượng bất giác đưa tay xoa xoa cánh tay.
Quảng trường trung tâm lúc này đã tập trung không ít người trong những trang phục thượng lưu, họ đứng thành từng nhóm nhỏ, vừa trò chuyện vừa ngầm dò xét lẫn nhau.
Trong lúc Trì Tâm đang quan sát, một âm thanh rền vang đột ngột vọng xuống từ bầu trời. Cô lập tức ngẩng đầu nhìn lên. Từ trong tầng mây dày đặc, một khối kiến trúc không trung khổng lồ dần hiện ra.
Nó xuất hiện như từ hư không, che phủ cả bầu trời với dáng vẻ uy nghi áp đảo, trước đó không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào, ngay cả Trì Tâm cũng không nhận ra sự hiện diện của nó từ trước.
Khối kiến trúc khổng lồ lơ lửng giữa không trung, bao quanh bởi những viên tinh thể năng lượng xanh lam tỏa sáng rực rỡ, tạo thành một vòng hào quang kỳ ảo giữa làn mây.
Nó giống như một hòn đảo lơ lửng, xuất hiện theo cách không tưởng, mang lại sự choáng ngợp và kinh ngạc cho tất cả mọi người.
Tiếng động cơ ù ù vang vọng khắp không gian, lực đẩy phản xung mạnh mẽ thổi tung váy áo và tóc của những quý cô bên dưới.
Chứng kiến sự xuất hiện bất ngờ của cỗ máy đồ sộ, những người phía dưới không kìm được mà hét lên kinh ngạc.
"Không thể nào." Có người lẩm bẩm.
Đúng vậy, quả thực là không thể nào.
Dù dưới lòng đất đã bị đào rỗng, nhưng địa điểm cuối cùng của buổi đấu giá lại được đặt ở — trên không!