Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 290



 

Với tư cách là "bạn gái”, Trì Tâm yên phận đứng sát cạnh Dung Phượng, không ngẩng đầu quá nhiều.

 

Thẻ mời điện tử của Dung Phượng được xác nhận hợp lệ, nên việc kiểm tra diễn ra suôn sẻ.

 

Họ bước lên đường cầu thang dài, tiến vào bên trong khối kiến trúc bay.

 

Bên trong bừng sáng bởi hệ thống chiếu sáng công nghệ cao, dường như đã được cải tạo tạm thời.

 

Phần không gian nội thất bằng hợp kim lạnh lẽo được điểm xuyết bằng vô số tác phẩm nghệ thuật đương đại.

 

Có nhiều món đồ mà Trì Tâm không biết tên gọi cụ thể, nhưng chỉ cần lướt mắt qua, cô đã có thể nhận ra đó là những cổ vật xa xỉ, từ bình gốm sứ tinh xảo đến những bức tranh sơn dầu trứ danh từ thời đại trước Đại Suy Vong.

 

Tuy nhiên, càng quan sát, cô càng cảm thấy mọi thứ chỉ là một màn dàn dựng hời hợt.

 

Nó giống như một sân khấu được dựng lên tạm bợ, còn vở diễn thực sự mà bọn họ muốn trình bày, có lẽ lại diễn ra ở một nơi khác, khuất sau ánh đèn.

 

Sau khi vào bên trong, các khách mời không bị ràng buộc gì. Họ tự do tản ra khắp nơi, chiêm ngưỡng những hiện vật vô giá và những tuyệt tác hội họa treo trên tường.

 

Ba người nhìn nhau. Cảnh Tu Bạch khẽ giơ hai ngón tay, chỉ về hai hướng khác biệt. Chiến thuật đã rõ ràng: phân tán hành động.

 

Trì Tâm và Dung Phượng gật đầu. Ba người họ lặng lẽ tản ra theo kế hoạch.

 

Trì Tâm giả vờ say mê ngắm một bức tranh trên tường, nhưng thực chất, mọi giác quan của cô đều căng ra, thu nhận từng âm thanh nhỏ nhất trong không gian xung quanh.

 

Trải qua vô số trận chiến cường độ cao liên tiếp, cô cảm nhận rõ ràng những "khóa năng lượng" trong cơ thể mình đang dần suy yếu. Đến giờ, cô vẫn không thể lý giải tại sao sức mạnh từ hệ thống ban cho lại không hề biến mất dù hệ thống đó đã rời đi. Nhưng đó là thứ duy nhất giúp cô sống sót trong thế giới tàn khốc này. Bằng mọi giá, cô không thể để mất nó.

 

Khi những ràng buộc năng lượng ấy hoàn toàn bị phá vỡ, cô sẽ trở thành gì, hiện tại vẫn chưa một ai có thể biết được.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc này, khi cô tĩnh tâm lại, từng âm thanh nhỏ nhặt xung quanh đều lọt vào thính giác nhạy bén của cô.

 

Sau vài giây phán đoán, Trì Tâm bước về một hướng đã định.

 

Tuy nhiên, cô vừa quay người, một gã thanh niên đứng gần đó, từ nãy vẫn giả vờ xem tranh, bỗng nhanh chóng bước đến chặn trước mặt cô.

 

Anh ta có khuôn mặt trắng bệch, vẻ ngoài tuấn tú, ăn mặc chỉnh tề, nhưng thần sắc lại uể oải, đôi hốc mắt lõm sâu, trông không khác gì một kẻ đã sa đọa vì cuộc sống phóng túng. Trì Tâm nhanh chóng đưa ra đánh giá.

 

Mèo Dịch Truyện

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gã thanh niên nở một nụ cười tự cho là phong độ, cất tiếng trước: "Một cô gái xinh đẹp như cô, ai mà nỡ để cô đứng đây một mình lạc lõng thế này?"

 

Trì Tâm không ngờ lại gặp phải một tên "con ông cháu cha" ngay tại đây, cô thoáng sững sờ.

 

Thấy cô không đáp lời, gã càng tỏ ra sốt sắng, bám riết hơn:

 

"Dù ai đã đưa cô tới đây, giờ cô đã có một lựa chọn tốt hơn nhiều rồi. Một cô gái thông minh sẽ luôn biết cách đưa ra quyết định đúng đắn nhất."

 

Vừa nói, gã còn ưỡn ngực, rõ ràng ám chỉ mình chính là "lựa chọn tốt hơn" mà gã vừa nhắc đến.

 

Trì Tâm: ...

 

Cô không thể tin được, đến cả thời mạt thế rồi mà vẫn còn gặp phải loại người tư duy nông cạn như thế này. Nghĩ đến thân phận giả trang hiện tại của mình, Trì Tâm kiềm chế cảm giác bực bội đang trào dâng trong lồng ngực, gượng cười một cách cứng nhắc:

 

"Xin lỗi, tôi không có hứng thú."

 

Vừa thốt ra, cô liền muốn tự vả mình một cái.

 

Nói câu "không có hứng thú" với loại người này, chắc chắn sẽ bị hiểu thành "giá anh đưa ra chưa đủ cao".

 

Đời trước, cô đã gặp quá nhiều đám công tử bột kiêu ngạo kiểu này rồi.

 

Quả nhiên, ánh mắt gã thanh niên ánh lên chút khinh miệt khó che giấu, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không hề thay đổi, giọng điệu lại trở nên tự mãn:

 

"Giả vờ quá mức thì mất vui rồi, cô gái. Ai ở đây mà chẳng biết bố tôi là người đứng đầu căn cứ Q, làm sao cô lại không hứng thú được chứ? Ánh mắt của cô không lừa được ai đâu."

 

Trì Tâm: ?

 

Cô cố nhịn cơn xúc động muốn đá thẳng vào mặt gã, quyết định kéo Dung Phượng ra làm lá chắn.

 

"Căn cứ Q sao." Trì Tâm cố tình làm vẻ kinh ngạc, còn đưa tay che miệng như vừa phát hiện ra điều gì đó vô cùng lớn lao. Nhưng khi thấy gã thanh niên sắp lộ vẻ đắc ý, biểu cảm của cô lại lạnh đi ngay lập tức.

 

"Vậy thì mời anh nói chuyện với ông chủ của tôi, ông chủ Dung."

 

"Ông chủ Dung? Tên khốn nào là Dung..." Gã thanh niên buột miệng chửi, nhưng lời còn chưa dứt, anh ta đột nhiên sững người, mặt mày tái mét.