"Tôi có gây náo loạn hay không, ngài cứ xem thì sẽ rõ."
Dứt lời, cô khẽ bóp nhẹ viên nang màu trắng trong tay. Lớp vỏ ngoài giòn tan vỡ vụn, để lộ bên trong một hạt tinh thể đen nhánh, tựa như một mảnh thiên thạch thu nhỏ.
Vị chuyên gia liếc mắt qua loa, chẳng hề biểu lộ chút ấn tượng nào, ông ta lẩm bẩm:
"Giờ đây thứ gì cũng có thể mang ra đấu giá sao? Một viên đá bọc sáp tầm thường mà cũng coi là vật phẩm quý hiếm ư?"
Trì Tâm chỉ khẽ bật cười một tiếng, đầy vẻ khinh thường.
Cô thả hạt tinh thể nhỏ xuống mặt bàn hợp kim, phát ra tiếng 'cạch' khô khốc.
Ánh mắt của vị tiến sĩ Tom, từ sự thờ ơ lạnh nhạt, lập tức chuyển biến kịch liệt.
Ông ta sững sờ như bị một luồng xung điện cao thế giật trúng, toàn thân cứng đờ. Ngay sau đó, ông ta lao tới như một con thú săn mồi, chực vồ lấy hạt tinh thể đen!
Vị tiến sĩ vừa định vồ lấy hạt tinh thể đen nhánh, lại đột ngột rụt tay lại, tựa như một đứa trẻ thèm khát kẹo ngọt nhưng chợt nhận ra đôi tay mình đã vấy bẩn. Ông ta vội vàng lau mạnh vài cái vào ống tay áo, ánh mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng đến tột cùng.
Trong vài giây ngắn ngủi ấy, hạt tinh thể đen trên mặt bàn bắt đầu biến chất nhanh chóng. Màu đen bóng mượt dần xỉn màu, viên đá nhanh chóng trở nên xám xịt, khô khốc, giống hệt một viên sỏi tầm thường nhặt ven đường.
“Chết tiệt!” Vị tiến sĩ Tom bật ra một tiếng chửi thề đầy uất hận và căm tức.
Dù các khách mời bên dưới có thể không hiểu được toàn bộ cuộc đối thoại bằng tiếng Anh trôi chảy ban nãy, nhưng câu chửi thề đầy bức xúc này thì ai cũng nắm rõ. Tiếng bàn tán lập tức bùng nổ khắp khán phòng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tiến sĩ Tom vừa nói gì vậy?"
"Có vẻ vật phẩm đó thực sự là cực phẩm hiếm thấy, đến mức khiến ông ấy tiếc nuối đến vậy sao?"
Tiến sĩ Tom hoàn toàn không để tâm đến những tiếng bàn tán ồn ào. Ông ta lao thẳng tới trước mặt Trì Tâm, ánh mắt như phát điên, định túm lấy cổ áo cô:
"Cô còn Khai không? Cô có bao nhiêu, tôi sẽ mua hết! Cô muốn thứ gì, tôi đều có thể đáp ứng cho cô!"
Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt bùng lên vẻ tham lam đến đáng sợ.
Trì Tâm khẽ vuốt nhẹ mái tóc, hoàn toàn không để tâm đến những ánh nhìn thèm khát đang đổ dồn về phía mình. Cô chỉ nhìn thẳng về phía Lục Triều Văn, cất giọng dứt khoát:
"Nếu tôi có thể lấy ra một hạt, thì đương nhiên cũng có thể lấy ra nhiều hơn. Ba hạt Khai đổi lấy ba liều thuốc quý này, thế nào? Có đồng ý giao dịch không?"
Trước một vị chủ nhân khó lường như vậy, Lục Triều Văn còn có thể làm gì khác?
“Giao dịch thành công!” Anh ta tuyên bố dứt khoát.
Mèo Dịch Truyện
Ba liều thuốc quý giá lập tức được đặt vào túi không gian của Trì Tâm một cách không thể tranh cãi.
Tiến sĩ Tom vẫn không cam lòng, ông ta liên tục cố túm lấy vai cô, như thể muốn rung lắc để bật ra thêm vài hạt Khai quý giá nữa.
Dĩ nhiên, mỗi lần Tiến sĩ Tom định can thiệp đều bị Lục Triều Văn ngăn lại. Lúc này, Lục Triều Văn đã hoàn toàn nhận thức được: Cô Trì không chỉ là một khách hàng tiềm năng mà còn là một nhân vật vô cùng đáng gờm. Không chỉ sở hữu sức mạnh chiến đấu phi thường, những vật phẩm cô mang ra còn là những tài nguyên hiếm có khiến tất cả mọi người khao khát.