"100 khẩu s.ú.n.g máy." "Cộng thêm 10 khẩu vũ khí năng lượng." "Thêm s.ú.n.g phóng lựu..." Dường như món đồ này là một thứ không phải quá thiết yếu với nhiều người.
Dù có giá trị cao, nhưng đổi lại là vũ khí – phương tiện sinh tồn tối quan trọng của họ – khiến cuộc cạnh tranh không bị đẩy giá lên quá cao.
Khi giá đã dừng ở mức khá cao, Trì Tâm bật sáng bảng số của mình, bình tĩnh giơ lên:
"Thêm 50 khẩu s.ú.n.g trường tấn công tiêu chuẩn Mẫu 95."
Ngay khi Trì Tâm vừa đưa ra giá, không khí có phần ảm đạm của phiên đấu giá liền chững lại. Lục Triều Văn mặt rạng rỡ, tươi cười nói:
"Cô Trì, chủ nhân bảng số 0, đã thêm 50 khẩu s.ú.n.g trường tấn công vào giá đấu!"
Giá đấu này đủ cao để hầu hết mọi người nghĩ rằng cuộc đấu giá đã ngã ngũ. Nhưng chỉ vài giây sau, một giọng nói lưỡng lự vang lên:
"Thêm... 10 khẩu nữa!"
Cả không gian đấu giá chìm vào im lặng. Nhiều người không nhịn được quay đầu nhìn về hướng người ra giá.
Trì Tâm vẫn giữ thái độ điềm nhiên. Với cô, cạnh tranh trong đấu giá là chuyện thường tình. Cô định giơ bảng lần nữa thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:
"Thêm 20 khẩu."
Cô dừng tay. Liếc nhìn về phía sau, cô thấy bảng số "10" của ông chủ Lâm được giơ lên cao, biểu cảm của ông ta vô cùng điềm tĩnh.
"Ông ta muốn cạnh tranh đến cùng sao?" Trì Tâm khẽ cong môi nở nụ cười ẩn ý, nhưng lại bất ngờ hạ bảng đấu giá xuống, không tiếp tục nâng giá.
Người đấu giá vừa rồi, thấy Trì Tâm giữ im lặng, sự tự tin trong hắn trỗi dậy, giọng điệu trở nên chắc chắn hơn:
"Thêm 10 khẩu s.ú.n.g ngắn."
Mức giá đã vượt qua giới hạn chịu đựng của nhiều người. Không ai tiếp tục tham gia, cả khán phòng nín thở chờ đợi xem liệu cuộc đấu giá có kết thúc tại đây.
Trì Tâm quan sát thấy ông chủ Lâm do dự, tay hắn nắm chặt bảng số nhưng rồi lại buông xuống.
Lục Triều Văn hồ hởi hô lớn:
"Hiện tại, người giữ số 80 đã đưa ra mức giá cao nhất! Còn vị khách nào muốn tiếp tục trả giá không?”
"Thêm 10 quả tên lửa, tùy chọn loại."
Lời nói của Trì Tâm vang lên, điềm tĩnh và dứt khoát, tựa như một quả b.o.m dội xuống giữa khán phòng.
Cả hội trường lập tức xôn xao.
Lục Triều Văn không tin vào tai mình, phải hỏi lại:
“Cô Trì, cô vừa nói gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trì Tâm nhấn mạnh từng lời:
"Tên lửa. Loại đất đối đất, hoặc đất đối không, tùy chọn. Tôi nghĩ sẽ không còn ai ra giá cao hơn nữa, đúng chứ?"
Không một ai đáp lại.
Các khách mời quay sang thì thầm với nhau, rồi thống nhất giữ im lặng. Nhưng người giữ số 80 không chấp nhận thua cuộc, lập tức đứng dậy phản đối:
"Tôi có ý kiến!"
Lục Triều Văn vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp:
"Ý kiến của ngài là gì?"
Số 80 gay gắt: "Tôi nghi ngờ cô Trì không đủ khả năng chi trả. Tôi tận mắt thấy cô ta vào đây với thân phận vệ sĩ của ông chủ Dung. Cô ta không thể tự mình thanh toán những món vũ khí này!"
Trì Tâm khẽ cười, đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của Lục Triều Văn:
"Nếu anh không tin, sao không hỏi trực tiếp ông chủ Dung?"
Một luồng ánh sáng mạnh mẽ bất ngờ rọi xuống, chiếu thẳng vào Dung Phượng.
Cảnh Tu Bạch ngồi cạnh anh ta khẽ nhích sang một bên, tránh khỏi tâm điểm chú ý.
Dung Phượng, với vẻ mặt tinh tế và lịch sự sau khi được chuẩn bị kỹ lưỡng, ngồi thẳng lưng, lạnh nhạt đáp:
"Nhờ cô Trì ưu ái, nể mặt tôi mà chịu giao dịch."
Ánh mắt anh ta chậm rãi hướng về phía Trì Tâm, cách nhau ba hàng ghế, nở một nụ cười hiếm hoi:
"Cô Trì, lô hàng vài ngày nữa, nhất định phải để dành cho tôi."
Không gian đấu giá chìm vào im lặng.
Trì Tâm quay sang nhìn Lục Triều Văn:
"Đã rõ chưa?”
Lục Triều Văn chớp mắt vài lần, vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ, buột miệng hỏi một câu ngoài lề:
"Ý ông chủ Dung là, hàng hóa của anh ta là do cô Trì cung cấp sao?"
Đây không phải là sự thật. Trì Tâm không ngờ Dung Phượng lại đưa ra lý do này, nhưng cô vẫn giữ vẻ điềm nhiên, không phủ nhận cũng không xác nhận.
Trong mắt mọi người, sự im lặng của cô chính là lời thừa nhận.
Ngay lập tức, sự tò mò và kính trọng dành cho Trì Tâm tăng vọt. Mọi người bắt đầu đồn đoán về thế lực khổng lồ đứng sau cô.
Mèo Dịch Truyện