Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 314



 

Khi trọng lực mất kiểm soát, toàn bộ thân thể anh ta gần như bị cuốn về phía vết nứt.

 

Đúng lúc này, một bàn tay thanh mảnh siết chặt lấy cánh tay anh, kéo anh trở lại.

 

"Ôm chặt tôi!" Giọng của Trì Tâm vang lên, bị gió rít xé tan thành từng mảnh.

 

"Nhanh lên!" Trong khoảnh khắc sinh tử, Dung Phượng không kịp suy nghĩ, lập tức vòng tay ôm chặt lấy Trì Tâm từ phía sau.

 

Trì Tâm thử nhấc chân — vẫn có thể!

 

Cô hít sâu một hơi, nhấc bổng Dung Phượng, vắt chân anh qua eo mình — bỏ qua vẻ mặt ngạc nhiên thoáng qua của anh ta — rồi cắm đầu lao đi!

 

Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất: phải gặp lại Cảnh Tu Bạch!

 

Đối mặt với một con tàu đang mất kiểm soát như thế này, cô gần như theo bản năng mà nghĩ đến anh.

Mèo Dịch Truyện

 

Dung Phượng nghe tiếng thở dốc nặng nhọc hiếm thấy từ Trì Tâm, trong mắt anh một tia cảm xúc phức tạp xẹt qua.

 

Cảnh tượng này... sao mà quen thuộc đến lạ.

 

Nhưng khi thực sự chạy, Trì Tâm cảm thấy một lực kháng cự chưa từng cảm nhận.

 

Dù một cá nhân có mạnh đến đâu, việc chống lại sức mạnh của tự nhiên vẫn là một ý nghĩ khờ dại.

 

Con tàu dường như không chỉ bị thủng một chỗ. Áp suất bên trong phi thuyền mất ổn định nghiêm trọng, và khi họ vừa chạy đến hành lang, đèn cảnh báo trên trần nhấp nháy chập chờn rồi vụt tắt.

 

Toàn bộ không gian chìm vào bóng tối.

 

Ở phía cuối hành lang, nơi có bức tường kính trong suốt, chỉ còn một chút ánh sáng lờ mờ rọi vào.

 

"Hãy đặt tôi xuống." Dung Phượng khẽ nói.

 

Trì Tâm làm theo lời anh: "Dựa vào tường để cố định thân thể." Cả hai cùng dựa vào tường, Trì Tâm bấm vào thiết bị liên lạc cá nhân bên tai: "Cảnh Tu Bạch, anh còn ở đó không?”

 

Phía đầu dây bên kia chỉ có tiếng nhiễu sóng rè rè. Trì Tâm đợi vài giây nhưng không nhận được câu trả lời, khẽ nhíu mày.

 

Dung Phượng với ánh mắt trong trẻo và bình tĩnh nhìn Trì Tâm, không hề biểu lộ một chút sợ hãi nào trước cái chết.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không biết đội trưởng Cảnh bên đó gặp sự cố gì." Anh nói: "Lần này có lẽ nguy hiểm trùng trùng. Cô có lo sợ không?"

 

Ánh mắt ôn hòa của anh dường như xoa dịu phần nào sự căng thẳng trong lòng Trì Tâm. "Không có gì cần phải lo lắng." Cô cười nhạt: "Có thể anh không tin, nhưng trước khi lên phi thuyền, tôi đã mường tượng ra viễn cảnh này."

 

Dung Phượng khẽ mỉm cười: "Trong viễn cảnh của cô, chúng ta sẽ hành động ra sao?”

 

"Tìm thấy Cảnh Tu Bạch." Trì Tâm đáp.

 

Cô vẫn nhớ lần trước tại căn cứ Long Đằng, họ đã chiến đấu trên không trung với vô số chiến đấu cơ mà không ai bị thương vong.

 

Chỉ là vài con sinh vật đột biến thôi. Chúng ta sẽ không chết!

 

"Nhưng..." Trì Tâm đổi giọng: "Dù không có sự hỗ trợ của anh ta cũng không sao."

 

Cô kéo Dung Phượng lại gần: "Lối lên khoang trên ở đâu?"

 

Đôi mắt Dung Phượng ánh lên tia sáng. Khi nhìn thấy sự kiên định trong đôi mắt của cô, anh kìm nén một chút cảm xúc, chỉ tay về một hướng: "Theo hướng đó."

 

Trì Tâm đỡ lấy Dung Phượng. Hai người loạng choạng bước qua hành lang đang chao đảo, trèo lên cầu thang dẫn đến khoang trên.

 

Một cánh cửa tối tăm bịt kín đường đi chắn trước mặt.

 

Trì Tâm co khuỷu tay, dùng lực đập mạnh hai cú, tạo ra một khe hở nhỏ.

 

Khi cánh cửa bật mở, tiếng gió rít gào thét qua đầu cô, suýt làm cô cảm giác như da đầu bị xé toạc. Trì Tâm giữ vững tinh thần, dùng cả hai tay đẩy người lên, ngồi vững trên sàn khoang tàu.

 

Ngay sau đó, Dung Phượng cũng trèo ra.

 

Họ đang ở trên nóc phi thuyền.

 

Trên bề mặt rộng lớn này, đúng như Trì Tâm dự đoán, vài chiếc trực thăng đang đậu rải rác. Nhưng chưa nói đến việc họ có biết điều khiển chúng hay không, những chiếc trực thăng này đang trượt khỏi bề mặt phi thuyền đang nghiêng ngả, một số đã lao xuống khoảng không, một số bị hỏng nặng, cánh quạt bị gãy nát.

 

"Cô định làm gì ——?”

 

Dung Phượng phải hét lớn để giọng nói của mình át đi tiếng gió rít gào.

 

Trì Tâm không đáp lời Dung Phượng. Cô quét mắt nhanh chóng khắp xung quanh, rồi dứt khoát rút ra một cuộn dây thừng từ túi đồ.